Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 24: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 24 Sân ga biệt ly
Đi chơi với Trình Hướng Dương mấy ngày, tham quan khắp nơi trong thị trấn, Văn Tranh cũng dần dần từ bỏ sự cảnh giác, bởi vì Trình Hướng Dương thật sự rất dịu dàng với cô, lúc nào cũng ưu tiên cảm nhận của cô, theo cách nói phổ biến, loại đàn ông này được gọi là “chàng trai ấm áp”.
Nếu như cô là một cô gái chưa được va chạm nhiều, nhất định sẽ không phản kháng với anh ta, nhưng cô hiện giờ không muốn bắt đầu một cuộc tình mới.
Thu dọn hành lý, Văn Tranh dự định đến thành phố tiếp theo, số tiền phiên dịch lần trước đã được chuyển vào tài khoản, và cũng đến lúc cô nói lời tạm biệt nơi đây.
Cô suy nghĩ một hồi, rồi gửi tin nhắn cho Trình Hướng Dương “Hướng Dương, tôi đang chuẩn bị đến thành phố tiếp theo, chúng ta có duyên gặp lại, cám ơn anh đã ở bên tôi trong mấy ngày qua, tạm biệt anh.”
Cô kiểm tra lại đồ đạc của mình, xuống lầu gọi taxi đến nhà ga, nhưng vẫn chưa đến giờ, nên đành phải đợi ở phòng chờ, thấy chán nản nên lấy điện thoại ra, Văn Tranh không nói nên lời khi nhìn thấy những tin nhắn dội bom của Trình Hướng Dương, người này thật là nói chuyện không hợp nhau chút là nhắn tin điên cuồng……
Còn chưa kịp xem, thì một tin nhắn thoại gửi đến, Văn Tranh bất lực đành nghe câu cuối cùng.
“Tiểu Tranh nói cho tôi biết em đang ở đâu? Tôi đến tìm em! Tôi có chuyện rất quan trọng”
Văn Tranh: “Tôi……tôi đang ở nhà ga, đang chuẩn bị vào ga, có chuyện gì quan trọng cần nói? Hay là đợi tôi đến nơi rồi nói cũng không muộn……”
Trình Hướng Dương không đợi cô nói hết, liền vội vàng nói: “Chờ tôi.” Liền cúp máy.
Có lẽ số mệnh định sẵn như vậy, chuyến tàu bị hoãn, Trình Hướng Dương bắt kịp thời gian, tìm được Văn Tranh.
Văn Tranh nhìn anh ta đầu tóc rối bù thở hổn hển đứng trước mặt mình, buồn cười nói: “Anh chạy vội vàng như vậy làm gì, có chuyện có thể nói qua wechat mà, có chuyện gì nhất định phải đối mặt mới nói được?” Rồi đưa khăn giấy cho anh lau mồ hôi trên trán.
Trình Hướng Dương nắm lấy cổ tay đang cầm khăn giấy của cô, đưa cô đến một góc tương đối yên tĩnh, anh ta áy náy thả tay cô ra, “Tình thế cấp bách, xin lỗi đã mạo phạm em.”
Văn Tranh lắc đầu, tỏ ý không sao.
Trình Hướng Dương, nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt bằng ánh mắt dịu dàng, mấy ngày nay hai người đi chung với nhau rất vui vẻ, anh ta còn nghĩ rằng ít nhất hai người đã là bạn với nhau, nhưng người phụ nữ vô tâm này thậm chí rời đi cũng không nói trước mặt anh ta, chỉ nhẹ nhàng một câu có duyên gặp lại……
Văn Tranh bị anh ta nhìn đến nỗi chột dạ, nhỏ nhẹ nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Hướng Dương sắp bị cô chọc cho tức chết: “Em muốn đi sao không nói với tôi sớm hơn, phủi mông một cái rồi bỏ đi sau một tin nhắn thế này? Em chẳng xem tôi là bạn.”
Văn Tranh chớp mắt một cách vô tội, “Đối mặt với nhau nói lời chia tay cảnh tượng đó thật không thoải mái chút nào……”
Trình Hướng dương thật sự không nhịn được nữa, nhéo nhẹ mặt cô một cách thân mật, “Em thật nhẫn tâm, chẳng lẽ tôi không thể đi cùng với em sao, chúng ta cùng đồng hành với nhau không tốt sao?”
Văn Tranh bị câu nói của anh ta làm cho sững sờ, cũng không để ý đến bàn tay đang tác quái trên mặt cô, “Anh muốn đi cùng với tôi?”
Buông má của cô ra, cái chạm nhẹ khiến anh ta lưu luyến xoa xoa ngón tay, xách hành lý của cô rồi nói: “Đi thôi, xe tôi đậu ở bên ngoài, xe của tôi chắc chắn thoải mái hơn xe lửa, em muốn đi đâu cũng được, tài xế chuyên nghiệp này sẽ phục vụ cho em.”
Văn Tranh bị nhịp độ của anh ta làm cho choáng váng, hành lý thì trên tay người ta, cô chỉ còn cách đi theo, “Vậy…….còn bạn của anh thì sao?” Cô vẫn còn nhớ bên cạnh anh còn một nhóm bạn.
Trình Hướng Dương khinh thường nói: “Sớm đáp máy bay về nhà rồi, chỉ có tôi ngu ngốc ở lại với em lâu như vậy, em còn muốn bỏ đi để tôi lại mà không nói một lời nào.”
Văn Tranh gãi gãi đầu, theo lên xe với lương tâm cắn rứt.
Trình Hướng Dương hỏi cô muốn đi đâu, Văn Tranh nói đến một địa điểm, cách thị trấn khoảng một ngày đường, cả hai dự tính giữa đường sẽ ở lại thị trấn nghỉ ngơi một đêm ngày hôm sau sẽ lên đường tiếp, họ nhanh chóng thỏa thuận với nhau và lên đường ngay.
Văn Tranh hỏi anh ta tại sao lại muốn đi cùng với cô, Trình Hướng Dương trả lời là: Đi một người thì cô đơn quá, hai người đồng hành với nhau, đi đâu cũng tốt hơn.
Điều mà Văn Tranh không biết là, khi cô đang ngủ, Trình Hướng Dương đã ngắm nhìn cô với ánh mắt phức tạp, anh ta không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào, nhưng điều anh ta biết là, anh ta muốn ở bên cạnh cô, mùi hương dễ chịu và nụ cười vui vẻ của cô làm anh ta rất thoải mái, điều mà anh ta không thể cảm nhận được ở những người phụ nữ khác, sau khi biết cô muốn rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải, trên đường chạy đến đây, trái tim lo lắng nói với anh ta rằng không thể để cô đi……
Cũng may Trình Hướng Dương đã bắt kịp, trước khi chưa biết được trong lòng mình đối với cô thế nào, anh ta sẽ không để cô rời đi như vậy.