Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 25: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 25 Gặp lại
Hành trình này khiến mối quan hệ hai người đến gần nhau hơn, cũng thấu hiểu nhau nhiều hơn, Văn Tranh biết Trình Hướng Dương là người giàu có, nhưng có ý tưởng riêng và thành lập một công ty công nghệ điện tử, lại bị gia đình phản đối và yêu cầu anh ta trở lại công ty gia đình học tập, anh ta không đồng ý, nên gia đình gây đủ thứ rắc rối cho công ty anh ta, trong cơn tức giận, anh ta đã giao lại công ty cho các cộng sự làm chung với mình rồi ngoài thư giãn và nhất quyết không về nhà.
Trình Hướng Dương cũng biết Văn Tranh là một người làm freelancer [1], ra ngoài vừa làm việc vừa để thư giãn, cô đã đến một vài thành phố, hơn nữa Văn Tranh cũng không giấu anh ta, rằng cô đã từng có một cuộc hôn nhân trong quá khứ……
[1] Theo một định nghĩa thì freelancer là người được trả tiền để thực hiện các nhiệm vụ cho các chủ dự án/khách hàng, những người sử dụng lao động tạm thời trong một khoảng thời gian nhất định. Nói nôm na, họ là những người bán các dịch vụ của mình cho người trả giá cao nhất và có thể làm việc cho nhiều người thuê cùng lúc.
Trình Hướng Dương không thể không để ý, suy đi nghĩ lại cả đêm, nhưng anh ta nghĩ ai cũng có quá khứ không muốn ai biết, bây giờ hai người đều là người độc thân, không có gì là không thể. Vì vậy ngày hôm sau anh ta tiếp tục cùng Văn Tranh du ngoạn núi non sông nước với hai quầng thâm mắt.
Văn Tranh không phủ nhận, ở bên cạnh Trình Hướng Dương cô có một cảm giác đặc biệt an toàn, sẽ không đi lạc nữa, anh ta luôn đưa ra những chiến lược trước, cô chỉ cần đi theo là được, thỉnh thoảng bị vài bệnh vặt anh ta cũng hỏi han ân cần, nửa đêm ra ngoài mua thuốc cho cô, làm cho cô cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, vậy mà cũng không ngại lau giúp cô.
Có chút rắc rối đó là, hai người hay bị nhầm là đôi tình nhân hoặc vợ chồng, lúc đầu cô đều phủ nhận, lâu dần cũng chỉ cười cười cho qua, hai người biết quan hệ của mình như thế nào là được, giải thích nhiều cũng chỉ là che đậy, đương nhiên cũng có chỗ tốt, là thường được giảm nửa giá, cả hai người đều cười thầm trong bụng.
Cả hai đồng hành nhau đến một số thành phố nổi tiếng, hôm nay Văn Tranh nói với Trình Hướng Dương là muốn đến thành phố B để tham gia lễ kỷ niệm của trường, không thể đến thành phố tiếp theo cùng anh ta được, đúng lúc nhà của Trình Hướng Dương có việc không thể đi tiếp nên họ dừng lại đây, sau khi tiễn cô đến nhà ga, căn dặn cô đến nơi báo bình an, và hai người tạm biệt nhau tại đây.
Cho dù là vậy nhưng chưa đến mười phút wechat lại có tin nhắn gửi đến, nếu không trả lời thì lập tức sẽ có cuộc gọi đến, Văn Tranh vốn dĩ không thích nghịch điện thoại cũng thấy bất lực, thỉnh thoảng mở xem tin nhắn để kịp trả lời, sau khi xe tới nơi thì cô thật sự thấy phiền, nên bảo anh ta đừng gửi tin nữa, tạm dừng một lúc, nhưng được vài tiếng anh ta lại kiếm chuyện để nói.
Văn Tranh cảm thấy Trình Hướng Dương không phải là bạn, đúng nghĩa chính là “ba cô”! Nhưng lại rất bám người……
Cô trở về thành phố B sớm vài ngày, người đầu tiên Văn Tranh Gặp lại chính là……
Nhìn chồng cũ ở ngoài cửa, Văn Tranh không biết xảy ra chuyện gì, sao anh lại tìm tới đây, còn nữa, bây giờ có phải cô nên đóng sầm cửa vào khuôn mặt đẹp trai của anh, người quen ở trên cao như anh chắc chưa bao giờ bị người ta cự tuyệt ngoài cửa.
Dù thế nào đi nữa, Văn Tranh cũng không định nói chuyện với anh, vừa định đóng cửa, người đàn ông đưa chân qua khe chặn cửa lại, nói với giọng điệu cầu xin: “Văn Tranh, chúng ta nói chuyện chút được không.”
Văn Tranh cau mày: “Chúng ta không còn gì để nói nữa……”
Lý Diệc Phàm: “Anh……chỉ là muốn nói chuyện chút……”
Đứng trước cửa như vậy quá xấu hổ, Văn Tranh đành phải đồng ý một tiếng sau hẹn gặp ở quán cà phê dưới lầu, Lý Diệc Phàm mới chịu dừng lại, rút chân về.
Quán cà phê ——
Hai người đối mặt nhau không nói lời nào, Văn Tranh lén quan sát anh, thấy hình như anh phờ phạc đi nhiều, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm……
Cô đành phá vỡ tình thế bế tắc trước: “Anh muốn nói gì với tôi? Trước khi ly hôn đã nói rõ mọi chuyện rồi, chúng ta đâu còn gì để nói nữa chứ.”
Lý Diệc Phàm cũng quan sát Văn Tranh, thấy cô không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn, ngược lại còn xinh đẹp hơn trước khi ly hôn, xem ra……lựa chọn rời bỏ anh là đúng…….
Nghĩ rất nhiều lời để cứu vãn, đến đầu lưỡi lại vòng vo, mở miệng nói lại là “Anh vẫn chưa nói với hai bên gia đình là chúng ta đã ly hôn, anh muốn đợi thời cơ thích hợp sẽ nói chuyện, nên anh hi vọng em……cũng tạm thời đừng công khai chuyện này, kể cả bạn bè và bạn học……” Rõ ràng anh không phải có ý này, nhưng anh lại không nói ra được……
Văn Tranh hiểu rõ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, “Được, nhưng tại sao bạn học lại không thể……”
Đương nhiên Lý Diệc Phàm sẽ không nói cho cô biết đây là cách trì hoãn của anh, anh muốn tái hợp lại trước khi mọi người biết chuyện họ đã ly hôn, để bản thân mình tranh thủ thêm nhiều thời gian, “Các bạn học lan truyền ra, vậy có khác gì là công khai mọi chuyện.”
Anh nhìn vẻ mặt bị lung lay của Văn Tranh, anh có chút chột dạ nói: “Còn nữa là……mỗi dịp lễ tết chúng ta đều phải về nhà góp vui lấy lệ, em phải phối hợp với anh.”
Văn Tranh đang uống cà phê liền khựng lại, “Vậy……không hay lắm, chúng ta ai về nhà nấy là được rồi.”
Lý Diệc Phàm không để cô có cơ hội thoát khỏi anh, nói một cách nghiêm nghị: “Bình thường chúng ta đều về cùng với nhau, nay đột nhiên tự mình về họ sẽ nghĩ mối quan hệ của chúng ta rất tệ.”
Văn Tranh nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, nên đành đồng ý, Lý Diệc Phàm được nước làm tới nói tiếp: “Nếu có những bữa tiệc xã giao quan trọng cần em tham gia, anh hi vọng em cũng có thể tích cực phối hợp, dù sao giới truyền thông thích viết bừa bãi, tổn hại hình tượng của công ty.”
Văn Tranh đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng sau đó có suy nghĩ khác, trước đây những buổi xã giao anh căn bản sẽ không đưa cô đi cùng, đoán chắc cũng không có nhiều cuộc xã giao phải có cô đi cùng, cũng không thiệt thòi.
Lý Diệc Phàm nhếch miệng cười thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ vẻ mặt đắc ý, nhưng vui mừng chưa được bao lâu, thì Văn Tranh đưa ra ba giao ước, “Thứ nhất, giả vờ có thể, nhưng động tác thân mật chỉ giới hạn ở chỗ nắm tay; Thứ hai, cần em phối hợp cũng được, nhưng phải được sự đồng ý của em, và em có quyền từ chối; Thứ ba, không can thiệp cuộc sống riêng của đôi bên.”
Cuối cùng Lý Diệc Phàm cũng trải nghiệm được cảm giác cái gọi là vác đá ném vào chân mình, điều cuối cùng cũng là điều anh đã từng giao ước với cô…….