Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 26

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 26: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 26 Nhà ma

Ngày kỷ niệm trường, trời nắng, gió nhẹ.

Văn Tranh đi bộ trong khuôn viên trường với chiếc áo thun trắng đặc biệt cho lễ kỷ niệm, cảm giác như quay trở lại ngày sinh viên mới đến trường điểm danh.

Nam sinh và nữ sinh khóa dưới đều rất dễ thương, các tình nguyện viên đang phát tờ rơi quảng cáo cho các hoạt động của trường, còn có những gian hàng nhỏ bày bán nhiều thứ khác nhau, Văn Tranh hít thở không khí trong khuôn viên trường, rồi thở dài: cảnh còn mà người nay đâu.

Cô không chọn đến cùng với Lý Diệc Phàm, cô cảm thấy Lý Diệc Phàm bây giờ thật kỳ lạ, khiến cô thấy khó xử, luôn cảm thấy anh bây giờ có chút… “ân cần”? Văn Tranh gần như cảm thấy buồn cười với những suy nghĩ mà mình đã nghĩ ra, sao có thể được, Lý Diệc Phàm đó…… chỉ có người khác đổ xô chạy theo anh, khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng, vẫy tay một cái, thì người khác phải vừa lăn vừa bò đi, lúc nào cũng như thế, kể cả cô cũng đã từng như vậy……

Cô không nghĩ Lý Diệc Phàm là một tên cặn bã, anh chỉ đúng lúc không yêu cô thôi.

Bất giác đi đến tầng dạy học mà cô đã từng học, nếu đã tới dưới lầu rồi, thì lên đó xem thử, bây giờ mỗi phòng học đều được đổi thành phòng chủ đề, phòng học đa phương tiện lớn nhất bị các sinh viên có tài làm thành nhà ma, đi ngang qua nghe thấy những âm thanh quỷ khóc sói hú, bất giác cô đi nhanh hơn một cách vô thức.

Mỗi lớp học đều có những kỷ niệm đẹp, vì cô đi theo bước chân của Lý Diệc Phàm, sau khi học xong lớp chuyên môn của mình cô sẽ đến lớp học của anh để nhìn anh học, anh thấy khó chịu vì bị cô làm phiền, và anh không nói tiếng nào hoàn thành tín chỉ trước thời hạn ra ngoài thực tập, khiến cô cảm thấy mất mát một thời gian dài.

Một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của Văn Tranh, cô nhìn dọc theo cánh tay, là Lý Diệc Phàm.

Vừa mới lau cô mới nhận ra, nước mắt trong hốc mắt cũng sắp rơi xuống, cô không nhận lấy khăn giấy của anh, tự mình lấy tay quệt nước mắt rồi thôi.

Lý Diệc Phàm lấy lại tờ khăn giấy một cách tự nhiên, biết cô đang nhớ lại năm xưa, rồi ngập ngừng nói: “Lúc đó đối xử với em như vậy……anh xin lỗi……”

Văn Tranh bướng bỉnh nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ là……chỉ là……nghĩ đến không thể quay trở lại thời đại học có chút buồn thôi.” Giấu đầu hở đuôi nói thêm câu: “Anh đừng có nghĩ nhiều, cuộc sống của em không phải chỉ có mình anh thôi đâu.”

Lý Diệc Phàm nhìn bộ dạng bướng bỉnh bĩu môi của cô, buồn cười xoa xoa đầu cô, thuận theo lời nói của cô: “Phải phải phải, em nói cái gì cũng đúng.”

Văn Tranh sững sờ cả người, người này là ai……Lý Diệc Phàm chưa bao giờ xoa đầu cô……cũng không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với cô như vậy……con người mang khuôn mặt của Lý Diệc Phàm này là yêu ma quỷ quái nào đây? !

 Thân hình nhỏ bé của né tránh bàn tay to lớn của anh, trong lòng Văn Tranh có chút bối rối, cô chuyển sang vấn đề khác, “Em  lên lầu xem thử.” Nói xong chưa kịp đợi đối phương trả lời liền chạy đi.

Lý Diệc Phàm hụt hẫng rút tay lại, chung quy là quá trễ rồi, Văn Tranh……

Nhưng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tác chiến lâu dài, sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc.

Bước chân đuổi theo, anh đi cách khoảng hai ba bước về phía sau, lặng lẽ theo sau cô.

Văn Tranh biết anh ở phía sau, cô cảm thấy rất khó chịu, thì ra hành vi trước đây của cô cũng làm cho Lý Diệc Phàm có cảm giác như vậy, thảo nào anh không thích cô, cô bắt đầu có chút đồng cảm với Lý Diệc Phàm khi bị cô theo dõi, nhưng không phải cô đã từ bỏ rồi sao, vậy hành vi bây giờ của anh là sao?

Mặt trời rọi bóng, Lý Diệc Phàm vui sướng nhìn bóng hai người chồng lên nhau, như chưa bao giờ bị chia cắt.

Bất giác đi hết lớp học, chuẩn bị đến điểm tiếp theo, nghe nói phòng học nhạc bên cạnh có biểu diễn, Văn Tranh muốn đến đó xem, nên đi xuống tầng một, các bạn học khóa dưới nhiệt tình nắm lấy cô, nồng nhiệt mời cô trải nghiệm ngôi nhà ma, Văn Tranh hoảng sợ xanh mặt, vô thức cầu xin sự giúp đỡ của Lý Diệc Phàm.

Lý Diệc Phàm nghĩ đây là cơ hội tốt……nên giả vờ đi lên cứu người, nhưng lại bị các bạn khóa dưới nhiệt tình “kéo” vào luôn…… trong bóng tối, nụ cười nơi khóe miệng của anh cũng không bị ai phát hiện.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hiệu ứng âm thanh đáng sợ, không ngừng đả kích Văn Tranh, cô muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, cũng may có Lý Diệc Phàm bảo vệ sau lưng cho cô chút cảm giác an toàn.

Ngôi nhà ma này thật ra rất đơn giản, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một “con ma” do các bạn học sinh hóa trang lượn qua lượn lại cũng đủ khiến cho Văn Tranh sợ mất vía.

Lý Diệc Phàm thấy sắp tới điểm cuối ngôi nhà ma, vẫn chưa đạt được mục đích của mình, anh xấu bụng cầm lấy đạo cụ trong tay “con ma”, một bàn tay bị cắt lìa, ném vào người cô, Văn Tranh cúi đầu nhìn xuống, á……cô hét lên tiếng thất thanh, người sau lưng chạy lên ôm cô lại, cô như vớ được cái cọc cứu mạng, ôm chặt lấy người đó, vùi đầu vào ngực không chịu ló ra, nước mắt giàn giụa.

Lý Diệc Phàm thấy đã đạt được mục đích, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, sau đó anh đưa tay ôm lấy cái đầu nhỏ trong lòng rồi từ từ bước ra khỏi ngôi nhà ma.

“Con ma” lấy lại cánh tay đạo cụ rồi nói khinh một câu “cầm thú”, và tiếp tục đi hù dọa khách phía sau.

Văn Tranh khóc như hoa lê dính mưa, đau lòng biết bao, Lý Diệc Phàm vừa lau nước mắt cho cô, vừa an ủi cô, nói như dỗ một đứa trẻ: “Những nhân viên trong nhà ma đúng là có hơi quá, đừng khóc nữa, anh dẫn em đi khiếu nại.”

Văn Tranh vừa khóc thút thít vừa nói: “Đừng……hic……người ta……hic……không phải cố ý……hic……là do em……quá nhát gan……hic”

 Nhìn Văn Tranh như vậy thật là đáng yêu, giống như một đứa con nít, Lý Diệc Phàm muốn cứ như vậy không quan tâm gì hết mà hôn cô, để trong mắt cô chỉ có anh.

Và anh đã thật sự làm như vậy, giữ phía sau đầu cô, anh ngửa mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thành công khiến đối phương sợ hãi đến quên khóc.

Nụ hôn này chỉ chạm nhẹ lên môi cô, anh liếm đi giọt nước mắt mằn mặn trên môi, cười nói: “Sau này không để em phải khóc nữa, anh đau lòng.”                              

    

Bình Luận (0)
Comment