Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 27

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 27: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 27: Vì em mà đến

Sau khi phản ứng lại, giây sau cô đánh một cái tát, làm mặt của Lý Diệc Phàm quay sang một bên, cô che miệng lại, giận dữ nói: “Anh, sao anh có thể hôn em……”

Lý Diệc Phàm không cảm thấy mặt mình đau, trái tim anh càng đau hơn, giây phút ngột ngạt khiến anh cảm thấy choáng ngợp, anh muốn ôm chặt cô gái vào lòng, chắc chắn rằng co thuộc về anh, nhưng……phản ứng của cô gái đã nói lên tất cả, cô từ chối mọi thứ của anh, cô đã……không còn yêu anh sao……

Văn Tranh mặc kệ anh, cô đi về hướng khác, cả tâm trạng nghe biểu diễn âm nhạc cũng không còn nữa.

Đang loanh quanh sắp xếp lại tâm trạng, đột nhiên bị giọng ai đó gọi cô lại: “Văn Tranh!”

Văn Tranh nhìn kỹ người đó, có chút ấn tượng hình như là bạn học cũ, nhưng không thể nhớ tên người đó.

Một người khác cũng nói: “Cậu không nhận ra tụi tớ sao, tớ là Trương Đình, cô ấy là Vương Lôi Lôi.”

Văn Tranh bất lực xoa xoa đầu, thật sự không nhớ nổi.

Vương Lôi Lôi người đã gọi cô lại nói một cách hào hứng: “Chồng của cậu Lý Diệc Phàm cũng đến rồi chứ? Ở đâu vậy?” Nhìn xung quanh tìm người.

Trương Đình: “Không ngờ hai người kết hôn sớm như vậy, nếu biết nam thần có thể dễ dàng theo đuổi được như vậy, tớ cũng nên thử rồi.” Giọng điệu nghe thật chua ngoa.

Văn Tranh lễ phép cười một cái, “Anh ấy đến rồi, bọn tớ bị lạc nhau.”

Vương Lôi Lôi nhéo Trương Đình một cái, nhìn một cách cảnh cáo, rồi nói tiếp: “Tối nay có bữa tiệc tụ họp các cấp, hai người sẽ đến chứ? Ở ngay tầng ba nhà hàng Hạ Lan cách trường học không xa, mọi người tự trả phí, mỗi người hai trăm, dư trả thiếu bù, nộp cho lớp trưởng là được rồi.”

Thật ra Văn Tranh không muốn tham gia, cô có chút sợ hãi, năm xưa cô chạy theo Lý Diệc Phàm, con gái trong trường  xem thường cô, con trai cũng cười nhạo cô không ít, phần lớn thời gian cô đều chạy theo Lý Diệc Phàm, thời gian dành cho bạn học không nhiều, cho dù là bạn cùng phòng cũng chỉ gật đầu chào hỏi thôi.

Có thể nói, ngoài trường học, cô đối với mọi người không có tình cảm bạn học, và với người khác cũng vậy. Tuy nhiên, năm đó khi kết hôn và tổ chức đám cưới, cô nghĩ rằng sẽ ít có người đến, nhưng đa phần mọi người đều đến, có lẽ đến là vì Lý Diệc Phàm, mọi người ai cũng nể mặt như vậy, không đi hình như không hay lắm.

 Nghĩ như vậy, nên cô đồng ý, nhưng nói trước không đảm bảo Lý Diệc Phàm cũng sẽ đi cùng.

Nói chuyện một hồi mọi người cũng chào nhau, cô đi dạo tiếp trên đường cũng gặp vài đứa bạn cũ, sau khi dạo chơi đủ Văn Tranh chuẩn bị bắt xe về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc họp mặt tối nay, khi bước ra cổng chuẩn bị đón xe, thì bên đường có chiếc siêu xe màu đỏ dừng trước mặt cô, sau đó từ từ hạ cửa kính xe xuống.

 Văn Tranh nghi ngờ cúi người xuống nhìn sang đó, kinh ngạc phát hiện chính là Trình Hướng Dương đang nở nụ cười với hàm răng trắng sáng!

Văn Tranh vui vẻ nói: “Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”

Trình Hướng Dương cười khì khì nói: “Đương nhiên biết em ở đây mới tìm đến đây chứ, tôi đợi em hai tiếng đồng hồ rồi đó.”

Người làm cho anh ta nhớ khổ sở mấy ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, dù có ngốc cũng biết là bản thân đã thích Văn Tranh, nếu không sẽ không có người con gái nào làm cho anh ta có cảm giác này, một ngày không gặp lâu như ba mùa thu qua đi, tuy nhiên…… rõ ràng Văn Tranh chỉ xem anh ta là bạn, nhưng không sao, sau khi biết rõ tâm ý của mình, anh ta không muốn ngồi đợi sung rụng nữa, anh ta phải chủ động xuất kích, biết hôm nay là ngày kỷ niệm của trường cô, nên anh ta sớm đã chạy tới đây đợi cô.

Trình Hướng Dương: “Nào, lên xe, em đi đâu tôi chở đi.”

Văn Tranh vui vẻ nhận lời, ngồi lên xe, rồi nói tên khách sạn cho anh ta biết.

Sau khi đến khách sạn, Trình Hướng Dương đỗ xe xong, rồi xách hành lý theo Văn Tranh vào khách sạn, Văn Tranh kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta giải thích rằng mình lái xe cả đêm từ thành phố A đến đây, sợ không kịp thời gian, nên phải chạy thẳng đến trường đại học rồi đợi ở đó.

Văn Tranh trách anh ta không gọi điện cho cô, như vậy cô có thể ra sớm hơn, anh ta không cần phải chờ đợi vất vả như vậy.

Trình Hướng Dương chỉ còn cách cười trừ.

Về tới phòng cuối cùng Văn Tranh cũng có thể nghỉ ngơi chút, cô mở wechat ra, bỗng thấy có một số tin nhắn yêu cầu kết bạn, đều cùng một người – Lý Diệc Phàm.

Sau khi ly hôn tất cả những thông tin liên lạc của Lý Diệc Phàm cô đều xóa hết, đều cho vào danh sách đen, nghĩ đến việc hai người còn phải đóng kịch nữa, thì đúng là phải có cái gì đó để liên lạc, nên đã đồng ý.  

Lý Diệc Phàm: “Em đang ở đâu?”

Văn Tranh: “Em về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”

Lý Diệc Phàm: “……”

Lý Diệc Phàm: “Tối nay có họp mặt các lớp, anh qua đón em, em ở khách sạn nào?”

Lý Diệc Phàm thật ra cũng không muốn tham gia những buổi họp mặt vô nghĩa như vậy, nhưng có thể ở bên Văn Tranh thêm chút thời gian cũng là điều tốt.

Văn Tranh do dự một hồi, trả lời anh: “Không cần đâu, em có thể tự đi được……”

Lý Diệc Phàm: “Anh không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ tình cảm của chúng ta, còn phải giải thích tại sao xuất hiện riêng lẻ.”

Văn Tranh nhìn chằm chằm vào điện thoại, như có thể truyền tâm trạng chán nản của mình thông qua điện thoại cho người đầu dây bên kia biết, chỉ còn cách nói cho anh biết tên khách sạn.

Lý Diệc Phàm vô cùng hả dạ cất điện thoại đi, nhìn lại trường đại học, rồi lái xe rời đi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment