Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 33: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 33: Ác mộng
Ăn cơm tối xong, mẹ Văn nồng nhiệt đề nghị Lý Diệc Phàm ngủ lại, không cho Văn Tranh cơ hội lên tiếng, trực tiếp đẩy hai người về phòng, Văn Thư và Trang Lộc cũng về rồi.
Văn Tranh lúng túng nhìn anh, Lý Diệc Phàm quan tâm nói: “Em yên tâm, tối nay anh nằm đất, em ngủ trên giường, không có sự đồng ý của em thì anh sẽ không làm gì em đâu.” Văn Tranh biết anh là người nói được làm được nên cô không định quan tâm đến anh nữa, lấy quần áo đi tắm.
Nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang, vì vậy, Văn Tranh sẽ ra khỏi phòng để đi tắm, không cầm điện thoại theo, Lý Diệc Phàm đang dùng sổ ghi chép làm việc thì nghe thấy tiếng điện thoại của Văn Tranh để trên tủ đầu giường vang lên, anh định cầm cho Văn Tranh nhưng thấy màn hình hiển thị là Trình Hướng Dương, ánh mắt anh tối sầm lại, tự mình nhận máy.
Trình Hướng Dương: “Tiểu Tranh, sao em không trả lời tin nhắn của tôi thế?”
Lý Diệc Phàm: “Cô ấy đang tắm.”
Câu nói mập mờ cất lên, đầu dây điện thoại bên kia yên lặng vài giây.
Trình Hướng Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Diệc Phàm! Sao điện thoại của Tiểu Tranh lại ở chỗ anh! Không đúng, tại sao anh lại ở bên cạnh Tiểu Tranh! Có phải anh cứ làm phiền cô ấy không hả! Hơn nữa, có phải anh gây trở ngại cho công ty nhà tôi không, gây ra nhiều chuyện như vậy khiến tôi không thể thoát thân ra đi tìm Tiểu Tranh được! Anh là cái đồ tiểu nhân nham hiểm!”
Lý Diệc Phàm nở một nụ cười đầy hàm ý: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, đừng có mà luôn miệng gọi tiểu Tranh, tiểu Tranh thân mật như vậy, anh chẳng là gì của cô ấy hết, còn nữa, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, anh cứ yên tâm đi.” Anh nói xong thì chẳng quan tâm bên kia phản ứng thế nào mà cúp máy luôn.
Trình Hướng Dương giậm chân, yên tâm cái rắm! Cô ấy ở cạnh loại người nham hiểm xấu xa như Lý Diệc Phàm thì anh ta mới không yên tâm được, anh ta phải nhanh chóng giải quyết hết chuyện bên này rồi đi tìm cô mới được.
Còn bên kia, Văn Tranh tắm rửa sạch sẽ trở về, Lý Diệc Phàm nói với cô Trình Hướng Dương gọi điện thoại tới và anh đã nhận giúp cô rồi, Văn Tranh thấy không phải chuyện gì to tát cả nên xem tin nhắn mà Trình Hướng Dương gửi tới, trả lời anh ta rồi đi sấy tóc.
Lý Diệc Phàm đi qua cầm máy sấy tóc, để cô ngồi xuống rồi sấy cho cô, bàn tay lớn vuốt qua, ngẫu nhiên chạm vào da đầu khiến Văn Tranh không được tự nhiên, bầu không khí ám muội giữa hai người ngày càng nồng đậm, Lý Diệc Phàm rất dịu dàng thỉnh thoảng lại gảy ít tóc ở dưới gáy cô, Văn Tranh rụt cổ lại, khô được tám mươi phần trăm thì bảo được rồi, sau đó cô chui vào trong chăn nghịch điện thoại di động.
Lý Diệc Phàm cũng hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài tắm rửa, đến khi anh quay lại thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi rồi, anh nhẹ nhàng đi tới vuốt sợi tóc ở gò má cô, nhờ ánh đèn bàn lờ mờ mà ngắm nhìn cô, hôn một cái lên trán cô rồi nằm xuống đệm đã trải sẵn dưới đất đi ngủ.
Đêm nay, Văn Tranh ngủ không yên giấc, trong mơ có một người cứ đuổi theo cô, trái tim cô nói rằng mình không thể bị người đó bắt được, nếu không… nếu không thì cô cũng không biết sẽ thế nào, nói chung là nỗi sợ hãi trong lòng cho cô biết cô phải chạy thật nhanh.
Lúc cô chạy đến ngã hai, cô không biết nên chọn đường nào, tiếng bước chân của người đằng sau ngày càng gần, sắc mặt cô trắng bệch, đúng lúc cô không biết phải làm thế nào thì có giọng nói vang lên từ một con đường: “Bảo bối, đừng sợ, đi về phía anh.” Cô nhào tới đó không chút do dự, lao vào vòng tay ấm áp của người ấy, lồng ngực vô cùng rộng rãi, vững chãi, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối, người ấy vỗ lưng an ủi cô. Tiếng đuổi theo phía sau đã xa dần, mãi đến khi không nghe thấy gì nữa thì cô mới ngẩng đầu lên nhìn xem người cứu cô là ai, nhưng người đó đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ, ánh sáng ngày càng nhạt, người cô nhìn thấy là…
Mơ hồ mở mắt ra, Văn Tranh nhìn thấy gương mặt Lý Diệc Phàm chỉ cách cô một cm, hơn nữa, tay anh còn đặt bên hông cô.
Một giây sau, Văn Tranh đẩy anh ra rồi ngồi dậy, dịch xa khỏi anh, Lý Diệc Phàm bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Văn Tranh cả giận: “Không phải anh ngủ dưới đất sao? Tại sao anh lại trèo lên giường của em hả!”
Lý Diệc Phàm mỉm cười, Văn Tranh càng không hiểu gì, anh điên rồi à?
Lý Diệc Phàm nói: “Nửa đêm em gặp ác mộng, cứ động đậy mãi, anh gọi thì em không tỉnh nên anh đành phải vỗ lưng nói cho em biết anh đang ở đây, ai ngờ em lại ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, cả người vắt lên người anh không chịu xuống.” Lý Diệc Phàm nói nửa thật nửa giả, đã chiếm được tiện nghi còn ra vẻ như mình nói đúng hết.
Văn Tranh xấu hổ cúi đầu xuống, tối hôm qua cô mơ thấy ác mộng thật, mặc dù không nhớ rõ ràng giấc mơ thế nào nhưng tâm trạng hoảng sợ vẫn còn đọng lại, không ngờ cô ngủ lại còn làm chuyện như vậy, tỉnh rồi còn trở mặt không nhận người, thực sự là có hơi quá đáng…
Văn Tranh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… em không nghĩ rằng…”
Lý Diệc Phàm đứng dậy mặc quần áo, cười nói: “Không sao đâu, anh cam tâm tình nguyện.”
Lời này vừa được nói ra, sự áy náy trong lòng Văn Tranh càng nặng trĩu hơn.