Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 34

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 34: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 34: Trình Hướng Dương tỏ tình

Sau chuyện này, Văn Tranh chuyển về căn phòng nhỏ của mình ở, thỉnh thoảng Lý Diệc Phàm lại kiếm cớ này cớ nọ đến ăn trực hoặc lừa cô ra ngoài với anh, nhưng thực sự người đến sau không có nhiều cơ hội nữa, Lý Diệc Phàm cũng rất phiền muộn, người phụ nữ này thật là dầu muối gì cũng không ăn mà, nào giống trước đây… Thôi bỏ đi, cũng đều do bản thân anh, chỉ có thể tự trách chính mình thôi.

Văn Tranh đang xem chương trình truyền hình thì nhận được điện thoại của Trình Hướng Dương, trong lúc cô cười không ngừng được thì Trình Hướng Dương vừa xuống máy bay, không biết nên đi đâu, Văn Tranh ngẩn người, bảo anh ta ở sân bay đợi cô, cô sẽ tới đón anh ta.

Khi cô tới thì lại thấy… Cô cứ tưởng anh ta sẽ như con mèo nhỏ đáng thương chờ người đến nhận, nhưng cô nghĩ nhiều rồi, một nhóm con gái vây quanh anh ta, vẻ mặt anh ta có chút bất đắc dĩ nhưng không thảm hại như cô tưởng.

Cô không nhịn được cười đứng tựa vào cây cột cạnh đấy xem trò hay, mãi đến khi Trình Hướng Dương nhìn thấy cô thì lập tức thở phì phò chạy qua, ánh mắt trách cứ cô không qua giúp, Văn Tranh vội vã lấy lòng, cầm vali hành lý cho anh ta, sao Trình Hướng Dương để phái nữ cầm vật nặng được chứ, vì vậy anh giận dỗi giành lại, giục cô mau lái xe tới.

Sau khi Văn Tranh đưa anh ta đến khách sạn xong xuôi thì tiện thể ăn một bữa cơm với nhau luôn, cô hỏi anh ta tại sao đột nhiên lại chạy tới thành phố C, Trình Hướng Dương nhìn cô muốn nói lại thôi, anh ta nhìn đến mức cô tưởng trên mặt mình dính gì, đưa tay lên sờ khắp mặt.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Hướng Dương mượn cớ ăn quá no nên muốn đi dạo một lúc, kéo Văn Tranh ra bờ sông. Lúc này, trời đã tối rồi, phía xa là các tòa nhà cao tầng sáng choang, trên dòng sông có dăm ba chiếc du thuyền đậu lại gần nhau, làn gió nhẹ thoải mái, Văn Tranh nheo mắt lại hưởng thụ tất cả những thứ này, Trình Hướng Dương nhìn cô không chớp mắt. Hình như anh ta đã hạ quyết tâm, anh ta dừng bước, đứng trước mặt Văn Tranh, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô: “Tiểu Tranh, mấy ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều, có vài lời tôi muốn nói cho em biết.”

Văn Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì cứ tưởng rằng có chuyện gì vô cùng quan trọng muốn tuyên bố.

Ánh mắt Trình Hướng Dương cực kỳ dịu dàng, nắm lấy vai cô: “Em biết không, khoảng thời gian này, tôi trở lại mà không gặp được em, trong lòng tôi trống rỗng, tôi hy vọng ngày nào cũng được nhìn thấy em, nghe em nói chuyện, cùng em đi thăm thú khắp nơi, vượt qua sa mạc và đại dương, nhưng tôi sợ em chê tôi phiền phức, đã rất nhiều lần tôi nhấc di động lên nhưng lại đấu tranh rồi bỏ xuống, tôi nghĩ tôi đã yêu em mất rồi, Văn Tranh, còn em thì sao? Em có thích tôi không?”

Văn Tranh được anh ta tỏ tình, cảm động đến sững sờ, trong lòng cô khiếp sợ, nhưng lại không rung động…

Cô không thể lừa gạt chính mình, cũng không muốn lừa dối người đàn ông này, cô khó khăn mở miệng: “Trình Hướng Dương, tôi… Tôi chỉ coi anh là bạn, hơn nữa, bây giờ tôi không định yêu đương gì hết.”

Trình Hướng Dương đau lòng rủ mắt xuống, anh ta biết mình bị từ chối rồi, Văn Tranh không chịu nổi khi thấy anh ta như vậy, cứ y như chó mất chủ vậy, cô vỗ cai anh ta nói: “Anh tốt thế này, anh xứng đáng với một cô gái tốt, tôi là một người phụ nữ đã từng kết hôn, tôi không xứng với anh.”

Trình Hướng Dương cười khổ nói: “Không phải trong lòng em vẫn còn người kia nên không chấp nhận tôi đó chứ?”

Văn Tranh khổ tâm, không biết nên trả lời thế nào.

Chưa được một năm, nói chưa quên là lừa mình dối người, người đã từng yêu đến thế, nói còn yêu thì không phải, cô sẽ không va giẫm lên vết xe đổ thêm lần thứ hai nữa, không cần biết bây giờ anh có mục đích gì, cô sẽ không đâm đầu vào con đường đó nữa.

Còn Trình Hướng Dương… Cô chỉ coi anh ta là một người bạn tốt, anh ta lại tỏ tình với cô… Tình cảnh này thật sự khiến người ta đau đầu mà, nếu không xử lý tốt thì ngay cả làm bạn bè cũng không thể nữa.

Có lẽ sợ cô khó xử, Trình Hướng Dương biết ý nói: “Không sao đâu, tôi chỉ không muốn giấu diếm mãi nữa, em không cần có gánh nặng gì hết, tôi vẫn sẽ dùng thân phận một người bạn ở bên em, đợi đến khi em mệt mỏi, muốn dừng lại thì tôi vẫn luôn ở đây.”

Trong lòng Văn Tranh tràn ngập sự cảm động, nếu như không gặp Lý Diệc Phàm thì có lẽ ngày hôm nay sẽ là một cảnh tượng khác.

Nhưng lại không công bằng với Trình Hướng Dương, cô thế này không xứng với một người tốt như anh ta.

Hai người im lặng đi về nhà Văn Tranh, dọc đường đi, ai cũng có tâm trạng riêng, không ai phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, cũng may để tiện cho Văn Tranh nên anh ta chọn khách sạn cách nhà cô không xa, vì vậy, hai người đi bộ về, Trình Hướng Dương kiên quyết muốn đưa cô về tận nhà mới yên tâm.

Đến dưới lầu, Văn Tranh mở miệng nói, bảo anh ta mau trở lại khách sạn, cô chuẩn bị lên lầu thì Trình Hướng Dương nhìn thấy Lý Diệc Phàm đứng ở một góc tối, anh ta bèn ôm Văn Tranh vào lòng, hôn môi cô một cái như chuồn chuồn đạp nước, anh ta vuốt mái tóc rối nơi gò má cô, chân thành nói: “Đừng để tôi tôi quá lâu.”

Lý Diệc Phàm đứng ở chỗ tôi muốn lao ra nhưng sững lại cắn môi dưới, cắn đến bật máu cũng mặc kệ, lùi đến chỗ tối hơn, nắm chặt trái tim đau nhói, không đáng, anh muốn lao ra kéo người vào lòng mình, không một ai có thể chia sẻ cô với anh!

Nhưng mà, anh dựa vào đâu chứ? Bọn họ chẳng phải bạn bè nữa cơ… Buồn cười nhất chính là, ban đầu là chính anh đẩy cô ra…

Văn Tranh ngây ngốc đi lên nhà, còn hai người đàn ông lại như ngầm hiểu với nhau, một trước một sau rời khỏi, đi đến một chỗ trống trải cách đó không xa.

Lần này hai người không giương cung bạt kiếm nữa mà bình tĩnh đứng nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment