Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 566

CHƯƠNG 566

“Vẫn là câu cháu vừa nói, muốn cháu rút đơn kiện là điều không thể nào.” Lục Huyền Lâm nói tiếp: “Chị ta đã có ý định giết Trịnh Uyển Khanh, cháu không thể tùy tiện bỏ qua cho chị ta được.”

Nói tới nói lui anh cũng không còn kiên nhẫn nữa.

“Mà thứ chị ta muốn hại đâu chỉ là một cái mạng.”

Lục Huyền Lâm dừng lại không nói thêm đoạn sau, bầu không khí hoàn toàn yên lặng.

“Dù vậy thì cũng không có lý do gì mà lại im lặng không nói một tiếng gì đã giam người ta lại như thế.” Lục Sơn không chịu nổi cái vẻ trịch thượng của Lục Huyền Lâm được nữa, liền lôi ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Nếu muốn giam người lại thì đương nhiên là phải không nói một tiếng gì rồi. Lục Huyền Lâm thầm mắng Lục Sơn trong lòng.

“Huyền Lâm, cháu không thể làm thế được, bác biết cháu làm việc này vì Lý Tang Du, nhưng cô ta đã không còn nữa thì tại sao chúng ta không chuyện lớn hóa nhỏ đi?” Lục Hương Cầm nói.

“Cháu không tự mình ra tay đã là vì gia tộc rồi.” Giọng Lục Huyền Lâm trầm khàn, anh biết những gì anh làm sẽ không được người trong gia tộc chấp nhận, nhưng nếu anh không làm gì thì ai sẽ trả giá cho những chuyện đã qua chứ?

Trong mắt người nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm bây giờ hoàn toàn là một người điên. Muốn hủy hoại tương lai của người sống vì một người chết không phải chuyện điên rồ thì là gì?

“Anh cả này, Dĩ Mai là con gái anh đấy. Anh phải nói gì đi chứ!” Lục Hương Cầm nhìn thấy ba Lục vẫn giữ im lặng cả tối thì lại càng giận mà không có chỗ trút.

Nhưng đáp lại bà ta ngoài sự im lặng thì vẫn chỉ là im lặng. Ba Lục từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng.

“Ba, cả tối nay ba cũng không nói gì. Ba mau khuyên Huyền Lâm đi, đừng để thằng bé cứ làm sai mãi thế.” Thấy Lục Huyền Lâm không hề có ý muốn nhượng bộ, Lục Hương Cầm đành phải quay ra cầu ông cụ Lục.

Ông cụ Lục không thèm liếc nhìn Lục Hương Cầm, ông ta chống gậy, sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì: “Đủ rồi, nếu đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Ba không có gì để nói hết.”

Hai đứa trẻ Trịnh Uyển Khanh và Tang Du, lại thêm cả Huyền Lâm nữa, nhà họ Lục có lỗi với bọn chúng, sao bây giờ có thể mặt dày đi cầu xin cho Lục Dĩ Mai được chứ?

Lục Huyền Lâm hiếm khi ngủ ở nhà tổ, ông cụ Lục đề phòng đêm hôm có người quấy rầy anh ngủ, nên tối đó đã đuổi hết những người khác về.

Buổi tối đã uống thuốc an thần và ngủ yên giấc suốt năm, sáu tiếng đồng hồ nhưng Lục Huyền Lâm vẫn thức dậy lúc năm giờ hơn, tấm rèm cửa sổ dày dặn che chắn không để bất kỳ tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào, trong phòng tối đen như mực.

Anh nằm trên giường ngẩn người mất một lúc, sau đó bật đèn phòng rồi rời giường đi rửa mặt, đến khi xuống lầu, trời đã sáng tỏ.

“Dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa?” Ông cụ Lục ngủ ít, gần đây trong nhà lại không yên ổn, ngủ chẳng được bao lâu đã thức giấc.

Ngồi ở ghế chính trong phòng ăn, trước mặt là một phần cháo và mấy món ăn sáng. Tuy tay ông cụ Lục cầm đũa, nhưng Lục Huyền Lâm nhìn thấy bát cháo vẫn chỉ được lưng bát.

Lục Huyền Lâm đi đến bên cạnh ông cụ Lục, tiện thể trả lời: “Công ty có nhiều việc, cháu tới sớm để xử lý sẽ tốt hơn.”

Quản gia đứng phục vụ kế bên thấy cậu chủ đi tới, định vào phòng bếp bưng thêm một phần bữa sáng, nhưng Lục Huyền Lâm thấy vậy lại nói: “Khỏi cần phiền chú đâu, cháu đến công ty rồi ăn.”

Thật ra anh không có tâm trạng ăn sáng, dạo gần đây anh đều không ăn.

Bình Luận (0)
Comment