Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 567

CHƯƠNG 567

Ông cụ Lục nghe vậy liền cau mày, râu đã bạc trắng nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn: “Ở nhà nấu toàn món cháu ăn quen. Đồ bên ngoài có tốt gì đâu. Bưng thêm một phần lại đây.”

Ông cụ Lục biết từ khi Tang Du qua đời, Lục Huyền Lâm lúc nào cũng như người mất hồn, nói đến công ty ăn nhưng thực chất chỉ để cho ông yên tâm thôi.

Lục Huyền Lâm vẫn muốn lên tiếng nhưng khi thấy dáng vẻ kiên quyết của ông cụ Lục, anh lại không nói nữa, nghe lời ông cụ ngồi xuống bên phải ông.

Từ khi Tang Du qua đời, đây là lần đầu tiên hai ông cháu họ ngồi chung bàn ăn cơm.

Thật ra thì trong khoảng thời gian này tâm trạng ông cụ Lục cũng luôn rất bức bối, nhưng Lục Huyền Lâm vẫn chưa muốn nói cho ông cụ biết chuyện Tang Du chưa chết.

Nếu ông cụ Lục biết Tang Du chưa chết nhưng lại không muốn bước chân vào nhà họ Lục nửa bước, chắc chắn ông cụ sẽ vô cùng tự trách.

Anh biết rõ cảm giác tự trách sẽ như thế nào. Ông cụ Lục lớn tuổi rồi, Lục Huyền Lâm không muốn để ông phải chịu nhiều phiền muộn.

Quản gia bưng một ít sữa và bánh mì tới, đặt trước mặt Lục Huyền Lâm. Lục Huyền Lâm đưa tay cầm bánh mì lên ăn.

Ông cụ Lục ngồi trên ghế nhìn anh, trong lòng cũng vui vẻ hơn phần nào, bắt đầu ăn cháo cùng với anh, phòng ăn yên tĩnh chợt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai khe khẽ.

Lục Huyền Lâm ăn xong, dùng khăn ăn trắng tinh lau tay rồi nói: “Ông nội, thời gian sắp tới cháu sẽ không về đây nữa. Ngày thường ông phải chú ý sức khỏe của mình đấy.”

Chỉ cần những người đó biết anh về nhà thì nhất định sẽ thường xuyên tới đây làm phiền anh, nhiều người qua lại gây mất trật tự ắt sẽ quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi, vậy nên anh định qua một thời gian nữa mới về lại.

“Cháu nói gì thế? Chê lão này già rồi phải không?”

Ông cụ Lục đặt đũa xuống bàn, phát ra tiếng gõ lanh lảnh. Sắc mặt ông có vẻ khó coi nhưng Lục Huyền Lâm biết ông không có ý tức giận với anh.

“Đợi qua một thời gian nữa cho mọi chuyện lắng xuống rồi cháu sẽ về.”

“Cháu! Ôi trời ạ, gây nên tội tình gì thế này!” Ông cụ Lục thở dài một tiếng: “Thôi cũng được. Nhưng cháu ở bên ngoài một mình nhớ chăm sóc bản thân, có đau buồn cũng không được bỏ bữa…”

Đúng là già rồi, người ít nói cũng trở nên nhiều lời.

Ông cụ Lục dặn đi dặn lại khiến trong thâm tâm Lục Huyền Lâm nảy sinh cảm giác ấm áp. Trên đời này, ông nội là người tốt với anh nhất.

“Phải rồi, ngày mai là sinh nhật Tang Du. Dạo này sức khỏe ông không tốt, mai cháu giúp ông mang một bó hoa hồng xanh đến cho con bé. Con bé thích nhất là loài hoa đó.”

Ông cụ Lục nói rồi lại cảm thấy buồn bã, Tang Du là một cô gái tốt biết chừng nào, thế mà bây giờ…

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng chốc trở nên ảm đạm, đầu óc Lục Huyền Lâm có hơi trống rỗng, trước nay anh không hề để ý đến, cũng không biết ngày mai chính là sinh nhật của Lý Tang Du.

Nghĩ lại thì thấy anh đúng là quá lạnh lùng với Tang Du, kết hôn bao lâu rồi mà đến cả sinh nhật của cô là ngày nào anh cũng không biết.

Ngay cả việc cô thích hoa hướng dương cũng là nghe từ ông nội.

“Vâng, cháu biết rồi.”

Lục Huyền Lâm đáp lại theo phản xạ, sau đó đứng dậy đi ra chỗ để xe. Dọc đường vẻ mặt anh không có cảm xúc, hệt như một người máy, ông cụ Lục nhìn thấy cũng chỉ đành thở dài.

Bình Luận (0)
Comment