Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp

Chương 23

Triệu Dần Chi cất kỹ bức di thư, rồi nhân lúc Cẩm Tú vừa bước ra khỏi cửa liền đánh ngất nàng ta.

"Có cần đưa nàng ta xuất cung không?" Hắn hỏi.

Ta lạnh lùng nói: "Nếu chuyện này bị bại lộ, ta sẽ trở thành kẻ chủ mưu đứng sau tất cả. Bệ hạ vốn dĩ chỉ lợi dụng ta để đối phó với Hàn Quý phi, Kinh Niên ca ca nghĩ ta còn có đường sống sao?"

Hắn hiểu ý gật đầu: "Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Ngày hôm sau, Hàn Quý phi quỳ gối ở Lạc Tiên Cung, nhưng thứ mà nàng ta đợi được lại là tin tức Cẩm Tú sợ tội tự sát. Thi thể của Cẩm Tú khi được khiêng đến Lạc Tiên Cung đã lạnh ngắt, nét chữ trên di thư cũng đúng là của Cẩm Tú, Hàn Quý phi không thể chối cãi được nữa.

Để khiến Hàn gia hoàn toàn chia rẽ, Tiêu Cảnh Kiền chỉ phạt Hàn Quý phi hai mươi trượng, cấm túc một năm. Khánh An Cung giờ đây chẳng khác nào lãnh cung, Hàn đại nhân tự nhiên cũng đã từ bỏ nàng ta. Phế hậu năm xưa chính vì không chịu nổi sự lạnh lẽo cô quạnh của lãnh cung mà trở nên nóng nảy điên loạn. Hàn Quý phi là một người không chịu an phận như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi cảnh này chứ.

Vết m.á.u trên mặt Triệu Dần Chi vẫn chưa được lau sạch. Hắn có chút thất vọng nhìn ta, nói: "Ngươi cuối cùng vẫn là quá tàn nhẫn rồi." Hẳn là người nhà của Cẩm Tú đã được "đoàn tụ" với nàng ta rồi.

Ta vừa giúp hắn lau vết m.á.u trên mặt, vừa bất đắc dĩ nói: "Huynh và ta đều chỉ là những con kiến hèn mọn. Ta cũng không muốn trở thành kẻ hai tay nhuốm đầy m.á.u tanh. Nhưng vì để sống sót, chúng ta buộc phải làm như vậy. Ca ca, không phải ta tàn nhẫn, mà là huynh quá mềm lòng rồi."

Hắn đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, thương tiếc nói: "Nhưng ta thà rằng ngươi vẫn là Kiền Nhi luôn tươi cười dù phải chịu bao nhiêu tủi nhục đi chăng nữa."

Thế nhưng Kiền Nhi luôn tươi cười đó đã c.h.ế.t rồi.

Tiêu Cảnh Kiền tâm trạng vô cùng tốt tìm đến chỗ ta. Khi thấy Triệu Dần Chi từ trong phòng ta bước ra, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống.

"Phi tần hậu cung không được phép có quan hệ mờ ám với thái giám, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao?"

Ta đáp: "Thần thiếp bất chấp nguy cơ bị giáng tội, chẳng phải cũng là vì Bệ hạ hay sao? Triệu công công cũng thật là khổ mệnh, rõ ràng trung thành tận tụy như vậy, thế mà lúc nào cũng bị chủ tử nghi ngờ."

Lời này có lẽ đã chạm đến nỗi lòng của hắn, hắn có phần tức giận nắm lấy vai ta, hỏi: "Ngươi đây là đang trách Trẫm?"

Ta cụp mắt xuống, tủi thân khụt khịt mũi. Đầu ngón tay hắn khẽ vuốt ve má ta: "Ngươi đã khóc sao?"

"Không có."

"Vậy vết nước mắt trên mặt ngươi chẳng lẽ là vẽ lên hay sao?"

Ta đưa tay lên dụi mắt, nói: "Thần thiếp chỉ là sợ hãi sau chuyện vừa rồi thôi. Nếu lúc đó Cẩm Tú đổi lời khai, người c.h.ế.t bây giờ chính là thần thiếp rồi."

Hắn ngập ngừng một lát, rồi mới khẽ nói một câu: "Trẫm sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu."

Ta chỉ giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Bệ hạ nói gì ạ?"

Hắn ho nhẹ một tiếng, đáp: "Không có gì."

"Bệ hạ đến tìm thần thiếp làm gì? Bây giờ ngài nên ở bên cạnh Hàn Thục Phi mới phải. Nàng ấy vừa trải qua cơn kinh sợ, rất cần ngài ở bên cạnh."

Hắn thuận thế nằm dài trên chiếc trường kỷ của ta, nói: "Trẫm có chút phiền muộn, đến chỗ ngươi nghỉ ngơi một lát."

Một ngày tốt lành

"Vậy Bệ hạ cứ nghỉ ngơi đi ạ, thần thiếp không làm phiền nữa."

Ta vừa quay người đi, hắn đã gọi giật lại.

"Bệ hạ còn có gì căn dặn nữa ạ?"

Hắn nói: "Ngươi trốn tránh Trẫm làm gì? Ngươi là nữ nhân của Trẫm. Nếu Trẫm muốn có ngươi, ngươi có trốn cũng không thoát được đâu."

Ta bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Vậy Bệ hạ muốn hay là không muốn đây?"

Hắn một tay ôm chặt lấy eo ta, để ta ngồi lên đùi hắn, cười nói: "Ngươi là thật lòng hay giả ý?"

Ta ghé sát môi mình lại gần môi hắn, tựa hôn mà lại như không hôn, nói: "Thật lòng thì sao, mà giả ý thì sao? Người của thần thiếp đang ở đây, Bệ hạ muốn thì cứ lấy, còn quan tâm thần thiếp làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment