Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp

Chương 24

Hắn đã động tình rồi. Yết hầu đang chuyển động và dục vọng trong mắt hắn không thể nào lừa dối được người khác. Ngay khi nụ hôn sắp sửa chạm xuống, ta đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi người hắn, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi ạ. Thần thiếp còn có chút việc, xin phép không làm phiền ngài nữa."

"Bạch Thanh!!!"

Ta mặc kệ tiếng gầm gừ của hắn, đóng cửa lại rồi rời đi. Ta vốn không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hắn, thế nhưng hắn lại cứ cố tình động tâm tư với ta. Vậy thì ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi. Làm như vậy, nói không chừng còn có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

Tiêu Ngọc Chương, ta muốn ngươi phải nhìn cho rõ, con cháu Tiêu gia nhà ngươi sẽ bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào!

Kể từ sau khi Hàn Quý phi bị cấm túc, Tiêu Cảnh Kiền cũng ít đến Lạc Tiên Cung hơn hẳn, ngược lại còn mang đến cho ta một phiền phức khác.

Hàn Hinh Nhi với đôi bàn tay thon dài khẽ đặt lên bụng dưới phẳng lì, sau khi bước vào tẩm cung của ta liền đưa mắt nhìn quanh một lượt.

"Tỷ tỷ... Bệ hạ chưa từng đến đây sao?"

Ta đỡ nàng ta ngồi xuống, đáp: "Bệ hạ vẫn luôn bận rộn việc triều chính, sao lại có thời gian đến chỗ muội chứ."

Nàng ta rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ nhân ngây thơ, cứ nghĩ rằng Tiêu Cảnh Kiền sẽ mãi mãi sủng ái mình. Hậu cung nhiều người như vậy, nếu ai cũng nghĩ như nàng ta, thì Hoàng thượng hẳn là phải đau đầu lắm đây.

"Tỷ tỷ có biết Bệ hạ thích những thứ gì không? Sắp đến ngày lễ rồi, muội muốn tặng Bệ hạ chút đồ vật."

"Chuyện này muội đúng là làm khó ta rồi. Bệ hạ và ta vốn không thân cận, ta tự nhiên là không biết được."

Nàng ta thất vọng nói: "Bệ hạ cũng chưa từng nói với muội..."

Lời vừa dứt, Tiêu Cảnh Kiền đã bước vào, cũng chẳng có ai báo trước một tiếng. Cả hắn và Hàn Hinh Nhi đều sững người ra. Hàn Hinh Nhi nhìn ta với ánh mắt đầy oán trách, khiến ta có chút chột dạ.

Tiêu Cảnh Kiền lên tiếng trước: "Trẫm vừa đến Lạc Tiên Cung, cung nhân nói Hinh Nhi đến chỗ Uyển Phi rồi, Trẫm liền đến tìm. Quả thực làm Trẫm tìm mãi."

Hàn Hinh Nhi lập tức vui mừng trở lại, chạy lon ton đến đón hắn, nép vào lồng n.g.ự.c hắn, như sắp khóc đến nơi.

"Bệ hạ, Hinh Nhi cứ ngỡ người không thích ta nữa rồi..."

Bàn tay Tiêu Cảnh Kiền cứng đờ đặt lên lưng nàng ta, đáp: "...Sao lại thế được."

Ta nhướng mày, như trút được gánh nặng mà ngồi xuống, uống một ngụm trà cho đỡ kinh sợ. Đến khi ta ngẩng đầu lên, lại bắt gặp Tiêu Cảnh Kiền đang nhìn ta với vẻ mặt đầy khó chịu. Ta chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

"Bệ hạ, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ. Chỗ của thần thiếp không có gì ngon cả, hay là ngài cùng Thục Phi về Lạc Tiên Cung?"

Tiêu Cảnh Kiền còn chưa kịp nói gì, Hàn Hinh Nhi đã lên tiếng trước: "Tỷ tỷ nói gì vậy chứ. Đi đi lại lại mất thời gian lắm. Chúng ta cứ cùng nhau dùng bữa ở đây đi."

Không ngờ hắn lại đồng ý. Nhưng ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là hành động của Hàn Hinh Nhi. Để tránh xảy ra sai sót, ta đã liên tục ra hiệu cho Tiêu Cảnh Kiền, thế nhưng hắn lại cứ như cố tình chống đối ta vậy, nhất quyết muốn làm khó ta.

Ta ngày thường ăn uống thanh đạm, Tiêu Cảnh Kiền chỉ ăn được vài miếng đã thôi. Thế nhưng Hàn Hinh Nhi lại ăn rất nhiều. Đồ ăn cũng chẳng phải sơn hào hải vị gì, vậy mà nàng ta lại cố tình nhét vào miệng như vậy, khiến ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Hinh Nhi thích ăn rau xanh sao? Ngày thường sao không thấy nàng ăn?" Tiêu Cảnh Kiền tò mò hỏi.

Nàng ta thoáng chút hoảng hốt, đôi đũa trên tay rơi xuống đất, vội giải thích: "Ăn chút rau thanh đạm cũng tốt cho thai nhi trong bụng ạ."

Ta vỗ vỗ tay nàng ta, cười nói: "Muội muội vẫn nên ăn nhiều đồ bổ thì hơn. Mấy món cơm rau đạm bạc này của ta đến cả Bệ hạ cũng không thích lắm đâu."

Tiêu Cảnh Kiền nhìn ta với ánh mắt phức tạp, nói: "Trẫm... chỉ là hôm nay khẩu vị không tốt thôi."

Một ngày tốt lành

Ta cố ý giữ lại một ít thức ăn thừa, còn lại sai cung nhân dọn đi. Đợi hai người họ rời đi rồi, ta mới mang hộp thức ăn đến Ngự Dược Phòng.

Bình Luận (0)
Comment