Lý Tấn Niên đậy nắp hộp lại, đưa tay lên dụi mũi, nhíu mày nói: "Trong này có thuốc gây sảy thai."
"Ngươi chắc chắn không nhầm chứ?"
Hắn nghiêm túc gật đầu, nói: "Nương nương có phải đã gặp phiền phức gì không ạ? Nếu cần nô tài giúp đỡ chỗ nào xin cứ căn dặn."
"Đa tạ Lý công công rồi. Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi."
Hàn Hinh Nhi, tại sao ngươi lại muốn nhằm vào ta chứ?! Nàng ta hoặc là đã biết chuyện mình không hề mang thai và bị lừa dối, hoặc là muốn thực sự dùng cái "thai" trong bụng để đối phó với ta. Con thỏ trông có vẻ vô hại này quả thực ngụy trang rất tốt, nhưng sai lầm ở chỗ nàng ta đã quá nôn nóng rồi.
Màn đêm vừa buông xuống, Tiêu Cảnh Kiền đã dẫn theo một toán thị vệ đến cung của ta. Sau khi đóng chặt cửa lại, hắn tức giận nắm lấy vai ta, quát: "Tại sao ngươi lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để hãm hại nàng ta? Cái thai vốn không tồn tại trong bụng nàng ấy, Trẫm tự khắc sẽ tìm thời cơ thích hợp để trừ khử nó đi. Tại sao ngươi lại phải nôn nóng như vậy?"
Ta cười khẩy: "Bệ hạ nghĩ rằng thần thiếp sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy sao?"
Hắn nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ..."
Ta gạt tay hắn ra, trách móc: "Nếu không phải hôm nay Bệ hạ cứ nhất quyết giữ nàng ta lại dùng bữa cùng, thì nàng ta làm sao có cơ hội ra tay chứ."
Hắn có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, nói: "Trẫm không nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải cũng là vì muốn..."
Ta nói: "Vì muốn làm cho thần thiếp ghen tuông?"
Hắn không nói gì, chỉ có chút tức giận nhìn ta.
"Hàn Định Sơn đang ở Lạc Tiên Cung. Chỉ cần ngươi không thừa nhận, Trẫm tự khắc sẽ bảo vệ được ngươi."
"Thần thiếp sẽ thừa nhận."
"Ngươi... hồ đồ!"
"Nếu Bệ hạ bảo vệ thần thiếp, vậy chẳng khác nào công khai đối đầu với Hàn gia. Hơn nữa... Hàn Hinh Nhi tại sao lại muốn hãm hại thần thiếp, trong lòng Bệ hạ hẳn là đã rõ rồi. Nếu nàng ta đã muốn độc chiếm sự sủng ái, sao Bệ hạ không chiều theo ý nàng ta luôn đi."
Tiêu Cảnh Kiền dùng tay bóp lấy cằm ta, đôi mắt khẽ nheo lại, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tức giận của hắn, đưa tay lên vuốt ve chân mày hắn. Hắn không hề né tránh. Ta nói: "Bệ hạ đừng quên, người mà Hàn Hinh Nhi muốn đối phó đáng lẽ phải là Hàn Quý phi (Hàn Huân Nhi), chứ không phải là ta. Chỉ cần ta còn được yên ổn trong hậu cung một ngày, mục tiêu của nàng ta sẽ chỉ là ta mà thôi. Vậy thì tất cả những gì chúng ta đã làm trước đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ."
Hắn cười khổ: "Trẫm quả thực như bị trúng tà rồi, vậy mà lại không có cách nào đối phó được với nữ nhân không biết điều như ngươi."
"Thần thiếp đa tạ sự yêu thương của Bệ hạ."
Hắn nói: "Ngươi nếu thật lòng cảm tạ thì tốt rồi." Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói tiếp: "Mưu hại long thai là tội chết, ngươi thật sự muốn nhận sao?"
Ta nép vào lòng hắn, bàn tay khẽ đặt lên vị trí trái tim hắn, hỏi: "Bệ hạ nỡ để thần thiếp c.h.ế.t sao?"
Hắn thuận tay ôm lấy ta, trêu chọc: "Một nữ nhân mà thôi, Trẫm có gì mà không nỡ chứ."
Ta nghiêm mặt nói: "Nhưng thần thiếp lại không nỡ rời xa người."
Một ngày tốt lành
Hắn vuốt ve gương mặt ta, nghiêm túc nói: "...Trẫm sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi."
Lạc Tiên Cung vô cùng náo nhiệt. Hàn Định Sơn hùng hổ ép người, Hàn Hinh Nhi đáng thương khóc lóc không ngừng, còn ta thì quỳ trên mặt đất không hề tranh cãi nửa lời. Khi đĩa thức ăn thừa chưa bị đổ đi được mang vào, ta liền thừa nhận tất cả. Hàn Hinh Nhi cũng có chút kinh ngạc vì ta thừa nhận quá nhanh. Ta khẽ cười với nàng ta một cái, nàng ta khó hiểu nhíu mày.
Tiêu Cảnh Kiền hạ lệnh giam ta vào tử lao, viện một lý do bâng quơ là không nên thấy máu, Hàn Định Sơn đành phải thôi. Ta chỉ là một cung nữ, không có chỗ dựa, không có bối cảnh. Hàn Hinh Nhi chỉ muốn độc chiếm sự sủng ái, mà Tiêu Cảnh Kiền lại thường xuyên đến cung của ta, nàng ta tự nhiên không vui. Ta vào tử lao rồi, sau này thế nào nàng ta cũng không cần phải lo lắng nữa.