"Vệ Quân Trung, đã lâu không gặp."
Hắn chắp tay nói: "Diệp cô nương, người đã phải chịu khổ rồi."
Ta lắc đầu cười: "Cũng nhờ có huynh chiếu cố, ta mới không phải c.h.ế.t trong cái nhà lao này."
Vệ Quân Trung cởi chiếc áo choàng trên người mình khoác lên cho ta, nói: "Hàn Quý phi đã viết thư cho Chu tướng quân rồi. Chẳng bao lâu nữa hắn ta sẽ hồi kinh."
"Cuối cùng nàng ta cũng chịu hành động rồi."
Vệ Quân Trung nói: "Nàng ta đã biết chuyện Hàn Hinh Nhi mang thai giả. Ta đã sắp xếp để nàng ta tưởng rằng đó là do Hoàng thượng và Hàn Hinh Nhi bày mưu hãm hại nàng ta. Hơn nữa Hàn Định Sơn cũng đã từ bỏ nàng ta rồi, nàng ta tự nhiên phải tìm chỗ dựa khác thôi."
Chu Thương trước đây từng yêu mộ Hàn Quý phi, thế nhưng nàng ta vì vinh hoa phú quý mà đã nhập cung. Sau đó, Chu Thương vì không muốn người khác nói ra nói vào về nàng ta, liền xin đi trấn thủ biên ải. Bây giờ Hàn Quý phi chỉ cần một bức thư là có thể gọi hắn ta hồi kinh, quả thực là một kẻ si tình.
Vệ Quân Trung nheo mắt lại, nói: "Đợi đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương, chính là lúc chúng ta ra tay."
Ta nói: "Thế nhưng Tiêu Cảnh Kiền không phải là kẻ dễ đối phó đâu."
"Diệp cô nương yên tâm. Bất luận Hàn Định Sơn và Chu Thương ai thắng ai bại, mục đích cuối cùng của bọn họ đều là ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần Tiêu Cảnh Kiền còn sống, Hàn Định Sơn sẽ mãi mãi phải chịu cảnh dưới người khác, còn Chu Thương cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được nữ nhân mà hắn ta mong muốn. Cho nên, Tiêu Cảnh Kiền sẽ không thể sống yên ổn được đâu."
Ta vào tử lao cũng là một cách tự bảo vệ mình. Bọn họ đấu đá long trời lở đất, ta tự khắc sẽ được bình an vô sự.
Đôi mắt u ám của Vệ Quân Trung cuối cùng cũng ánh lên tia sáng: "Mười ba năm nhẫn nhục chịu đựng, đã đến lúc bắt bọn họ phải trả nợ rồi."
Ta quỳ xuống nói: "Đa tạ Vệ đại ca đã giúp đỡ."
Hắn vội vàng đỡ ta dậy: "Ta cũng không giúp được Diệp cô nương nhiều. Là do Diệp cô nương thông minh lý trí, ngược lại còn giúp ta rất nhiều. Chuyện Hàn, Thương tranh đấu, cũng là nhờ có kế sách của cô nương."
"Con d.a.o găm này cô cầm lấy phòng thân." Hắn đưa con d.a.o găm vào tay ta, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Sau khi Vệ Quân Trung rời đi, lính canh gác tử lao liền được thay đổi một lượt khác, tự nhiên không ai biết chuyện ta và hắn đã gặp mặt.
Không ngờ Tiêu Cảnh Kiền cũng đến nhà lao thăm ta.
Một ngày tốt lành
"Ngươi gầy đi rồi." Hắn vuốt ve gương mặt ta, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
"Bệ hạ chịu hạ cố đến thăm tội thiếp, quả thực khiến thần thiếp thụ sủng nhược kinh."
Hắn bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi đúng là người như vậy đó, đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu nói một câu mềm mỏng."
"Bệ hạ muốn nghe lời mềm mỏng gì?"
Hắn một tay ôm lấy eo ta, một tay kìm chặt cằm ta, buộc ta phải nhìn hắn, hỏi: "Đêm đó ngươi nói không nỡ rời xa Trẫm, có phải là thật lòng không?"
"Phải." Ta nếu c.h.ế.t đi rồi, sao nỡ để ngươi còn sống chứ.
"Vậy ngươi đã từng có thật lòng với Trẫm chưa?"
"Nếu thần thiếp không có thật lòng, vậy hà cớ gì phải vì người mà vào cái nhà lao không thấy ánh mặt trời này chứ?"
Hắn vui mừng ôm chặt lấy ta, ghé vào tai ta nói: "Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Trẫm muốn ngươi làm Uyển Phi thực sự của Trẫm."
"Thần thiếp e rằng không sống được đến lúc đó đâu."
"Trẫm không cho phép ngươi chết!"
Tiêu Cảnh Kiền, ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác. Thiên hạ này chỉ có thể có một vị quân chủ. Ngôi vị mà phụ hoàng ngươi đã trộm được, cuối cùng cũng phải trả lại thôi. Nợ cha con trả, cho dù ta không lấy mạng ngươi, Vệ Quân Trung cũng sẽ không tha cho ngươi đâu. Ta muốn thiên hạ này phải trả lại cho Diệp gia ta một sự công bằng, trả lại cho ba ngàn Ảnh La Vệ một sự trong sạch!
Tử lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, bên tai lúc nào cũng vang vọng tiếng gào thét kêu la của những phạm nhân khác. Lũ chuột ngang nhiên chạy qua chân ta, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Ta từ từ nhấc chân lên, đạp mạnh xuống con chuột đang làm phiền kia. Tiếng kêu thảm thiết của nó khiến ta cảm thấy phấn khích. Sự sống c.h.ế.t của nó nằm trong tay ta, chỉ cần ta dùng thêm chút sức lực, nó sẽ không bao giờ có thể động đậy được nữa. Quyền lực quả thực có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng.