Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 47

Ô Hành Tuyết: “Ngươi nói ai hỏi ngươi, ta ấy à?”

Phong Huy Minh run rẩy khoé môi mà không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn đã nói lên tất cả.

Ô Hành Tuyết ngoảnh đầu sang Tiêu Phục Huyên, trong mắt đượm vẻ bối rối.

Thế nhưng chàng nhanh chóng quay mặt lại, khi nhìn Phong Huy Minh lần nữa, nét mặt chàng vẫn im lìm bất động như núi. Giọng điệu thâm trầm bình tĩnh, tốc độ chầm chậm thong dong, không tỏ một chút nét ngạc nhiên nào.

Ngay cả chữ “ta ấy à” vừa nãy cũng như mang hàm ý khác.

Phong Huy Minh nuốt nước bọt, hắng giọng rồi mới lầm bầm, “Biết rõ còn ráng hỏi.”

Người nhìn hắn với dáng vẻ như vậy và còn cam đoan được hắn không thể bạ chuyện chỉ có thể là người đã tìm hắn cách đây một canh giờ và hỏi một câu y hệt.

Giống mình y hệt luôn à?

Ô Hành Tuyết sờ mặt mình một chút, đồng thời sắp xếp lại suy nghĩ.

Tiêu Phục Huyên đã thông báo cả tên huý ra, dịch dung cũng xoá rồi, nhưng chàng thì chưa. Gương mặt hiện tại của chàng là gương mặt đã được Tiêu Phục Huyên chỉnh sửa qua. Nếu người kia cũng giống chàng y hệt thì ắt hẳn phải là Ô Hành Tuyết đã dịch dung.

Chuyện này cũng không khó đoán.

Song ngẫm lại thì chuyện này thật ra rất bất thường —

Vào đêm hôm qua khi họ vào quán trọ, ông chủ quầy có nhắc rằng họ chỉ vừa trả phòng chưa bao lâu. Việc này không lạ, bởi dù gì toàn bộ khu phố núi Lạc Hoa đều là ảo cảnh. Việc họ nhìn thấy hình ảnh bản thân mấy trăm năm trước bên trong ảo cảnh tính ra cũng bình thường, xem như là một duyên hiếm gặp.

Thế nhưng bây giờ Phong Huy Minh lại nói “Cách đây một canh giờ ngươi mới vừa đi tìm ta”.

Câu này mới nghe qua thì không khác gì câu ông chủ quầy nói lúc đầu. Có thể hiểu là sau khi Ô Hành Tuyết của mấy trăm năm trước rời khỏi quán trọ, chưa xoá dịch dung thì đã đến nhà họ Phong tìm Phong Huy Minh và truy hỏi các quy tắc trong cấm địa.

Mà người nam này thật xui xẻo, vừa bị đè ra tra khảo một trận xong thì lại tiếp tục bị Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên hiện tại bắt được nên mới nói câu này, vừa khéo lại trùng khớp về mặt thời gian.

Thế nhưng chính bởi từng mốc sự kiện và thời gian đều trùng khớp vừa khéo nên càng không thích hợp. Khu phố núi Lạc Hoa này là ảo cảnh nhưng nhà họ Phong thì không, về lý mà nói thì họ không nên thuộc phạm vi của ảo cảnh.

Những chuyện xảy ra trong ảo cảnh có thể liên kết với những thứ bên ngoài phạm vi ảo cảnh à?

Không thể nào.

Ít nhất là không thể liên kết một cách mạch lạc vừa khéo như vậy được.

Ô Hành Tuyết vừa đổi hướng nghĩ thì chỉ suy ra một nguyên do thích đáng duy nhất: phố núi Lạc Hoa này không phải ảo cảnh mà là cảnh thật trong quá khứ! Ngay khi bước chân vào Lạc Hoa Đài, họ đã quay về quá khứ mấy trăm năm trước.

Nếu là như vậy, có thể lý giải cả hai sự kiện của ông chủ nhà trọ lẫn người nhà họ Phong.

Trong trường hợp của ông chủ, ông ta thật sự gặp hai người đã qua đêm rồi quay trở lại ở thêm một đêm nữa.

Trong trường hợp của Phong Huy Minh, hắn ta đã bị cùng một người đến tìm hai lần và hỏi cùng một vấn đề.

Quả thật dị thường, quả thật dễ khiến người ta khủng hoảng.

Nếu để Phong Huy Minh có thêm thời gian suy nghĩ kỹ càng một lượt, hoặc có thêm thời gian để tìm hiểu cặn kẽ sẽ dễ dàng phát hiện ra điểm bất thường, ví dụ như tại sao cùng một người mà trang phục và phụ kiện lại khác nhau chỉ trong khoảng thời gian tầm một canh giờ. Hoặc ví dụ như một canh giờ trước, trên thân thể người này toát ra tiên khí mà sau một canh giờ đã biến thành tà ma?

Khổ nỗi bấy giờ Phong Huy Minh không còn hơi sức đâu để suy nghĩ cặn kẽ, mà Ô Hành Tuyết cũng không cho hắn hơi sức để suy nghĩ.

Chàng trao đổi ánh nhìn với Tiêu Phục Huyên rồi quyết định phải rèn sắt khi còn nóng, không cho Phong Huy Minh có cơ hội phản ứng lại. Chàng xoa ấm sưởi tay, buông hờ mắt và bắt đầu diễn —

“Nếu đã hỏi một lần thì vừa khéo, ta không cần tốn công nhắc lại nữa. Ngươi đã biết tường tận ta muốn hỏi chuyện gì. Chà, giờ có thêm khán giả —” Ô Hành Tuyết hất cằm, “ngươi nói lại hết một lần những chuyện đã nói với ta một canh giờ trước cho tất cả mọi người cùng nghe đi.”

“Ngươi!” Sắc mặt Phong Huy Minh càng trở nên khó coi hơn. Khuôn cằm hắn căng chặt, khớp hàm rung nhè nhẹ, hắn trợn mắt nhìn Ô Hành Tuyết một cách cảnh giác và cất giọng khàn khàn, “Tôi đã nói hết tất cả những gì nên nói rồi, sao còn phải lặp lại lần nữa?”

Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ rồi tiếp lời hắn, “Ngươi quan tâm sao trăng làm gì? Trước đây ta có hứa là chỉ hỏi một lần à?”

Phong Huy Minh tức tối một lúc lâu mới nhả được một chữ, “Không.”

Ô Hành Tuyết: “Thế thì được rồi.”

Phong Huy Minh: “…”

Được cái gì mà được???

Phong Huy Minh tính mở miệng phản đối thì chợt nghe tiếng Tiêu Phục Huyên rục rịch ngón tay, thanh trường kiếm trên mặt đất đánh vang một tiếng khe khẽ.

Hắn chợt thấy căng thẳng, bèn nhìn sang hướng Tiêu Phục Huyên, thấy Thiên Túc đang nghiêng đầu nhìn mình và cất giọng trầm thấp bổ sung thêm, “Nếu đã nói thật thì nói thêm mười bảy mười tám lần có vấn đề gì?”

Phong Huy Minh: “…”

Đôi ngươi đen láy của Thiên Túc soi thẳng vào hắn, loé lên ánh sáng lạnh căm. “Hay là, ngươi không thể tự mình lặp lại?”

Nét mặt Phong Huy Minh lập tức cứng đờ.

Ô Hành Tuyết thấy toàn bộ phản ứng của hắn và hơi nhướng mày.

Chàng luôn cảm thấy Thiên Túc người kia giả làm ác bá một phen là đã quý giá vô cùng, hiếm gặp tột bậc. Chẳng thể ngờ người kia trông lạnh lùng chính đính thế mà hẳn nhiên học một được ba —

Không chỉ biết trói người mà còn học được cả bức cung, nói ra câu nào cũng cực kỳ đáng sợ.

Đến mức Phong Huy Minh bị câu nói nọ doạ đến váng đầu, đôi môi không ngừng mấp máy, song cuối cùng cũng chẳng đáp trả được tiếng nào.

Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ, lòng chợt thấy vị Thiên Túc thượng tiên bên cạnh mình rất khác với người trong miệng lưỡi thế nhân.

Thiên Túc thượng tiên rất khác kia dời mắt thoáng nhìn sang chàng rồi thu tầm mắt về.

Ô Hành Tuyết: “?”

Chàng suy ngẫm ý nghĩa của cái liếc nhìn ấy nhưng ngẫm không xuôi.

Sau đó một lúc lâu, một suy nghĩ rất chi dị thường bất chợt nảy ra.

Cứ như là… lần đầu tiên Thiên Túc đại nhân làm một chuyện không giống như Thượng tiên sẽ làm nên phân vân về chừng mực, bèn liếc nhìn chàng một cái để xem thử có phù hợp hay không.

Nghĩ như vậy, Ô Hành Tuyết khó lòng kiềm nén, đưa mắt sang nhìn Tiêu Phục Huyên một cái.

Gương mặt lạnh lùng nọ vẫn sắc bén ngạo nghễ như xưa, cảm giác áp bức toát ra khắp người vẫn nặng tựa ngàn quân. Thế mà Ô Hành Tuyết càng nhìn lại càng cảm thấy… dường như nguyên do chính xác như chàng nghĩ.

Bởi thế mà chàng nhìn một chốc rồi nhoẻn cười.

Nụ cười tươi rói kéo dài ra từ đuôi mắt, Ô Hành Tuyết chẳng cách nào che giấu được bèn quyết định không giấu giếm.

Tiêu Phục Huyên như có trực giác cảm thấy gì đó nên nhìn sang, để rồi ngẩn ngơ thoáng chốc.

Còn Phong Huy Minh…

Phong Huy Minh sắp điên đến nơi rồi.

Người đời luôn có thói suy bụng ta ra bụng người. Người có tâm địa ngay thẳng thì nhìn người khác không thấy uẩn khúc quanh co. Người mang nhiều tâm tư khi nhìn người khác luôn thấy đổi dời liên tục, đầu đầy mưu kế.

Còn nếu lòng đang giấu giếm chi đó, có điều dối trá thì lại càng hơn thế nữa.

Vào thời điểm này, Phong Huy Minh rơi vào đúng trường hợp đó.

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên liếc mắt nhìn nhau.

Phong Huy Minh tự nhủ trong lòng: Chắc vừa nãy mình đã nói sai cái gì nên làm người khác nghi ngờ.

Ô Hành Tuyết bắt hắn lặp lại lần nữa.

Phong Huy Minh tự nhủ trong lòng: Họ bắt được sơ hở của mình nên muốn thử mình.

Tiêu Phục Huyên nói nếu đã nói thật thì không ngại nói lại.

Phong Huy Minh tự nhủ trong lòng: Đây không phải là muốn thử mình mà đích thị là đang trêu ngươi. 

Ô Hành Tuyết lại mỉm cười như thế…

Phong Huy Minh —

Phong Huy Minh thấy chắc mình đi đời nhà ma rồi.

Hắn thấy mình không khác nào một con kiến bị bắt chơi đùa trong lòng bàn tay, trái chọt một nhát phải chọt một nhát liên hồi, trong mắt người ta, hắn có vùng vẫy cỡ nào cũng chỉ là trò hề mà thôi.

Trước mặt là rất nhiều đệ tử nhà họ Phong đang giương hàng chục đôi mắt nhìn hắn. Và Phong Thù Lan cũng ở đây và nhìn chằm chằm hắn.

Khiến hắn chợt thấy giờ phút này sao khốn đốn quá.

Lẽ ra, hắn phải quen đứng trong sự chú ý của người khác từ lâu, bởi hắn nắm địa vị cao ở nhà họ Phong chứ không đơn thuần chỉ là một vị “trưởng lão”. Gia chủ nhà họ Phong không có con cả nam lẫn nữ, hắn và Phong Thù Lan đều được gia chủ nhận nuôi. Hắn vào nhà họ Phong từ rất sớm, thậm chí trước Phong Thù Lan rất lâu, từ thuở hắn chưa đến tám tuổi.

Gia chủ đã từng nói rằng, “Tám tuổi là độ tuổi vừa vặn.”

Vừa vặn hiểu được đôi chuyện, và vừa vặn không hiểu sâu cho lắm.

Ban đầu, Phong Huy Minh không hiểu câu nói kia có ý gì, thế nhưng qua mười năm, năm mươi năm, rồi gần một trăm năm, cuối cùng thì hắn cũng từ từ tỏ tường.

Hiểu được đôi chuyện ý nói hắn tự biết bản thân mình không thật sự mang dòng máu của nhà họ Phong, biết gia chủ không phải cha ruột mình, nên dù sau này có hãnh diện đến bực nào đi nữa, có được yêu chuộng đến bực nào đi nữa, cũng sẽ biết hành xử đúng mực, biết bản thân không thể dựa vào việc được ưu ái mà tỏ vẻ kiêu ngạo, biết tất cả những gì mình có được không phải là nghiễm nhiên.

Còn không hiểu sâu cho lắm ý chỉ rằng con nít vào độ tuổi đó luôn khát khao cuộc sống an ổn, mong được quan tâm, ước ao một mái ấm gia đình. Dẫu biết rằng mình chỉ được nhận nuôi nhưng miễn được người nhận nuôi đối xử tốt thì hắn vẫn cam lòng moi tim đào phổi mà dâng lên cho người.

So ra thì, Phong Thù Lan biết kiềm chế hơn hắn rất nhiều.

Dù cùng được nhận nuôi, còn được người ngoài gọi là “minh châu trong tay” nhà họ Phong, nhưng Phong Thù Lan chưa bao giờ tự cho mình là “con gái” mà chỉ xem bản thân như một “đệ tử” có quan hệ khăng khít hơn chút.

Tính cách nàng không thân thiện hoà đồng, càng lớn lại càng lãnh đạm, không tỏ ý muốn tham gia sự vụ gia tộc quá nhiều mà chỉ nhận danh “tiên trưởng đệ tử đường” và an phận truyền dạy kiếm pháp.

Trái lại, hắn biết quá nhiều chuyện.

Rất lâu về trước, hắn cảm thấy “biết nhiều” là động thái thể hiện sự thiên vị của gia chủ. Đó là bởi tài nghệ thiên bẩm của hắn rất cao, căn cốt ưu tú, là một mầm non xuất sắc vượt trội hơn hẳn “muội muội” Phong Thù Lan. Cũng nhờ vậy mà gia chủ sẽ nói hắn hay rất nhiều chuyện không thể nói ra ngoài, dắt hắn theo làm nhiều sự vụ không thể dẫn đệ tử thông thường theo.

Theo thời gian, hắn trở thành người đứng ngay sau vị trí gia chủ trong nhà họ Phong.

Về sau, hễ gia chủ bận việc hoặc vắng mặt, hắn nghiễm nhiên trở thành người chủ trì công việc.

Rồi về sau nữa, dù có gia chủ ở đấy, hắn cũng không bị rơi xuống hạ phong. Giống như là… gia chủ càng lúc càng đứng tuổi, còn hắn năm đó đang độ đỉnh cao nên có thể dần thay thế gia chủ.

Qua thời gian dài, hắn đã quen đứng trong tầm mắt của mọi người.

Rất hiếm trường hợp có thể khiến hắn e dè, hắn có thể thoải mái ứng đối phần lớn thời gian, thậm chí luôn tỏ phong thái vững chãi như bàn thạch, dù không nổi giận vẫn lộ rõ uy nghiêm.

Cho đến tận giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên vỡ lẽ… trong các môn phái khác có rất nhiều đệ tử đang trong độ tuổi thanh xuân, không nói đâu xa, ngay đến nhà họ Hoa có giao tình thân thiết với nhà họ Phong cũng có kha khá, thế nhưng không bất kỳ một đệ tử đang độ tuổi xuân nào có thể đảm đương chức vị gia chủ.

Vì họ không đủ tư cách.

Hắn ngỡ rằng mình có đủ tư cách rồi, mà sự thật hoá ra chỉ vì hắn chưa gặp được nhiều người, những điều hắn nhìn thấy hãy còn hạn chế. Dầu sao, nơi hắn rong ruổi trường kiếm cũng chỉ quẩn quanh nhân gian.

Một khi chạm đến thần tiên đích thực, hắn chẳng là cái sá gì cả.

Hơn một canh giờ trước khi người nam trẻ tuổi xa lạ kia bất chợt hiện thân không một tiếng động trong thư các, Phong Huy Minh nhấn tay vào thanh kiếm trên bàn và nghĩ thầm: Người này quả không biết trời cao đất dày.

Hắn chẳng nhiều lời lấy một câu đã lập tức tung kiếm như sấm chớp. Nhác thấy đối phương còn chưa chạm được tay đến kiếm, hắn thầm nghĩ: Phản ứng chậm chạp thế này mà cũng dám tự tiện xông vào Bách Bảo thư các nhà họ Phong.

Đến khi mũi kiếm đâm gần đến, hắn mới ngỡ ra có gì đó không ổn —

Vì hắn phát giác vị trông như công tử quyền quý kia buông hờ đôi mắt, nhìn về mũi kiếm của hắn.

Nói một cách khác, cái gọi là tốc độ như sấm chớp chẳng qua cũng chẳng nhanh nhẹn gì dưới mắt người nọ, đến hướng kiếm cũng bị nhìn thấy rõ ràng.

Song, khi Phong Huy Minh phát giác ra chuyện này thì đã quá muộn.

Ngay nháy mắt tiếp theo, hắn thấy công tử nọ ngước khẽ mặt và nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Trong giây lát, hắn chợt thấy mũi kiếm mình không hề chạm hay xuyên vào da thịt ai, mà trái lại còn như bị kéo vào đại dương bao la, muốn tiến không được mà muốn lùi không xong.

Tiếp theo đó, từ trên người vị công tử kia, áp lực nặng nề như biển Vô Đoan mênh mang đè úp xuống.

Cánh tay cầm kiếm của Phong Huy Minh rung chuyển, mạch máu cộm lên từ đầu ngón tay và nhanh chóng lan ra.

Trong cơn đau buốt, hắn thả lỏng ngón tay, nấc lên một tiếng rên tê tái, thanh trường kiếm rơi trên nền đất, dội vang leng keng mấy tiếng.

Máu đào đỏ thẫm chảy xuôi theo cánh tay, nhỏ giọt thành vũng trên mặt đất.

Hắn có thể cảm nhận được mạch máu trên cánh tay đã bị vỡ ra nhiều chỗ, và hắn cũng hiểu rất rõ rằng nhờ đối phương thủ hạ lưu tình mới đưa đến kết quả hiện tại…

Bởi bị đè dưới áp lực nặng nề kia, khó mà nói được hắn có toàn mạng nổi hay không, nên chịu vết thương như thế này đã xem như được thương xót lắm rồi…

Khoảnh khắc ấy, Phong Huy Minh gần như hãi hùng.

Dù có là ai đi nữa, một khi sống gần cả trăm năm như thiên chi kiêu tử, địch thủ chẳng mấy người, thì cơn chấn động của việc bỗng một ngày nhận ra mình rồi cũng trở thành một con kiến không phải là chuyện người thường dễ dàng chấp nhận được.

Ở bên ngoài cách Bách Bảo thư các không xa, có rất nhiều đệ tử vẫn đang tuần phòng hằng ngày. Xa hơn chút nữa còn có cả “muội muội” Phong Thù Lan.

Nếu muốn, hắn có thể lập tức triệu tập hàng nghìn người đến Bách Bảo thư các.

Nhưng vào thời điểm ấy, Phong Huy Minh chẳng làm phiền bất cứ ai.

Thứ nhất, hắn thấy việc đó cũng không ích lợi gì. Thứ hai… hắn mang tâm lý tự phụ từ lâu, không muốn bất kỳ một ai trông thấy cảnh tượng mình cầm kiếm cũng không nổi.

Thế nên hắn chỉ trơ người nhìn vị khách nọ, hỏi đối phương, “Ngươi là người phương nào…”

Song người nọ lại nói, “Ta là ai không liên quan mấy đến ngươi, ta đến làm phiền chẳng qua muốn hỏi một vài vấn đề.”

Phong Huy Minh nói, “… Vấn đề gì?”

Người nọ không mảy may chạm đến thanh kiếm bên hông, trên tay y chỉ cầm một chiếc mặt nạ chạm vân bạc, lấp lánh nhè nhẹ như vì sao le lói bên dưới ánh đèn. Y khẽ sờ mặt nạ, hơi nghiêng đầu và hỏi Phong Huy Minh, “Trăm ngàn người ở phố núi Lạc Hoa đều bị trói linh, ngươi có biết không?”

Phong Huy Minh sững người trong chớp mắt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.

Hắn còn chưa kịp trả lời, người nọ đã gật đầu và nói, “Xem ra có biết, thế thì ta không đến sai chỗ.”

Phong Huy Minh hé miệng, “Ta…”

Người kia chưa chờ hắn hoàn tất đã tiếp tục nói, “Ta hỏi tiếp, những linh phách bị trói kia đều bị nhốt trong một khu cấm địa, chuyện này ngươi có biết không?”

Phong Huy Minh giật thót cổ họng.

Ánh mắt đen thẳm của người nọ nhìn hắn một lát rồi mỉm cười.

Hắn ngờ rằng người nọ đã dịch dung, dù nét mặt người này rất tuấn tú nhưng không quá nổi bật, trông không hợp với hàng mày kia.

Hàng mày thấm đượm ý cười nhìn vào rất đẹp, nhưng không ngả vào đuôi mắt, mà nụ cười kia cũng thật mông lung như màn sương mù mịt.

“Xem ra cũng biết,” người nọ lại nói.

Phong Huy Minh suy nghĩ thần tốc trong đầu nhằm suy đoán lai lịch và mục đích người nọ, nghĩ đến… phố núi Lạc Hoa mà họ đã giấu nhẹm từ lâu.

Thế nhưng đối phương không cho hắn nhiều thời gian để tự suy ngẫm.

Hắn chỉ vừa chớm nghĩ thì người kia đã đứng ngay trước mặt.

Thời điểm đó, áp lực ngất trời không mang một mảy may “thương xót”. Người nọ nói, “Những người ở phố núi Lạc Hoa… hàng ngàn linh phách bị trói đó là do người nhà họ Phong bắt về à?”

Đến khi Phong Huy Minh nhận ra, hắn mới vỡ lẽ mình vừa theo bản năng mà gật đầu, đáp, “Đúng…”

Lời tác giả:

Chờ lâu rồi, tui đang sửa chương sau, tầm khoảng hai mươi phút nữa sẽ đăng ~
Bình Luận (0)
Comment