Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 48

Vừa thốt lên chữ “đúng” khỏi miệng, Phong Huy Minh đã giật bắn mình ngay lập tức.

Vì sao ta lại nói “đúng”?

Ánh mắt Phong Huy Minh trở nên mơ màng, hắn li3m vành môi một chút, muốn lắc đầu chống chế: Không phải! Câu ta vừa nói không đúng, không phải do gia đình ta bắt về!

Vậy mà cổ hắn như bị ai đó kiềm chặt, có muốn cũng không cách nào nhúc nhích được. Đầu lưỡi trơ ra như bị người niệm chú nên không nói được một chữ “không” nào.

Hắn đứng trong Bách Bảo thư các nhà mình và đối diện với đôi mắt của vị công tử xa lạ mang theo áp lực nặng nề như sa mạc Hãn Hải, thế mà không thanh minh nổi một câu nào.

Phong Huy Minh toát mồ hôi đẫm người, vì căng thẳng quá mức mà phiếm đỏ cả tròng mắt. Hắn mấp máy khoé miệng mấy lần, siết chặt ngón tay buông bên người thành nắm đấm, rồi cuối cùng chỉ nói trại ra được một câu, “Nhà… nhà họ Phong chúng ta không cố tình làm như thế.”

Nhà con mẹ nó.

Lần đầu tiên trong đời, Phong Huy Minh bật lên thứ ngôn ngữ tục tằn như vậy.

Một là để mắng chửi tình huống giãy giụa mà không tránh thoát nổi của hắn.

Một là bởi hắn nhận ra bản thân mình đang gặp vấn đề, dường như mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện đều không thể kiểm soát được môi lưỡi mà toàn thốt ra những lời bản thân không muốn nói.

Phải trong dân gian, người ta sẽ bảo hắn bị trúng tà.

Thế nhưng hắn đâu phải bá tánh tầm thường mà đường đường là người có địa vị cao thứ hai ở nhà họ Phong chỉ sau gia chủ cơ mà, người nào dám trèo lên đầu hắn, người nào dám chơi trên đầu hắn một cú như vậy chứ?

Tròng mắt Phong Huy Minh nở to, nhìn chòng chọc vào vị công tử xa lạ trước mắt. Một khoảnh khắc nào đó, hắn còn tưởng đối phương đã khiến hắn ra nông nỗi. Bởi người có áp lực mạnh mẽ đến vậy mà đứng gần trong gang tấc thì ắt hẳn muốn thao túng hắn cũng không khó khăn gì.

Song hắn nhanh chóng nhận ra chỗ không đúng.

Rõ ràng là người này đến để hỏi chuyện, đây là những điều y muốn hỏi để biết rõ, vậy đâu có lý do gì để thao túng hắn đưa ra một câu trả lời? Việc này cực kỳ vô lý.

Như vậy phải có một người khác.

Phong Huy Minh nhìn vị công tử nọ, muốn nói với đối phương: Những lời ta vừa nói đều là nói dối, đó không phải điều ta muốn nói mà có ai đó đã kiểm soát hành vi của ta, làm ơn đừng tin lời ta!

Thế nhưng hắn vẫn không cách nào nói những lời này ra thành tiếng.

Còn vị công tử kia vẫn dừng ánh mắt trên mặt hắn chưa hề dời đi, như thể muốn soi đến toàn bộ những vẫy vùng sâu trong lòng hắn. Người nọ hơi nhướng mày, sau đó buông tay ra.

Một lúc lâu sau, người kia mới nói, “Thế này đi, ta đổi một câu hỏi khác.”

Nghe tới đổi câu hỏi, Phong Huy Minh thiếu điều trào nước mắt ra ngoài. Hắn có cảm giác rằng đối phương ắt đã nhìn thấy sự chật vật giấu sau gương mặt và lời nói hắn, thế nhưng còn chưa thể xác định là hắn thật sự như vậy hay chỉ giả vờ.

Vị công tử kia lại hỏi, “Nhà họ Phong các người có quan hệ gì đến vùng cấm địa bị phong ấn ở phố núi Lạc Hoa?”

Không có quan hệ!

Phong Huy Minh gào trong lòng đến khàn cả giọng.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần muốn nói mà không nói ra nổi, nhưng lại thấy vị công tử kia nheo mắt, nhẹ giọng lặp lại, “Không có quan hệ?”

Bấy giờ, Phong Huy Minh mới phát giác lần này mình đã bật ra thành tiếng, không chỉ thế còn nói đúng những gì hắn nghĩ tròn vẹn không bị chỉnh sửa một chữ nào.

Thoạt tiên, hắn rất mừng rỡ, lòng nhủ thầm rốt cuộc đã có thể nói ra lời thật lòng. Nhưng chỉ giây lát sau, hắn chợt thảng thốt…

Bởi vì hắn nhận ra một điều —

Nếu lần này hắn cũng nói ngược lại rằng “có liên quan mật thiết”, thì ắt hẳn vị công tử có thể thấy rõ hắn đang gặp phải vấn đề, hơn nữa còn có thể đoan chắc như vậy.

Mà khốn sao lần này hắn lại nói thật.

Như vậy, đối phương sẽ khó lòng xác nhận rằng hắn đang “bị thao túng”.

Nếu bị thao túng thì sao lại nói một câu thật một câu giả chứ?

Nói nửa thật nửa giả như vậy càng dễ khiến người khác cảm thấy bản thân hắn đang giả bộ bị mụ mị mà thôi.

Phong Huy Minh cứng người ngay lập tức, hắn thật sự toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Rõ ràng còn chưa nói được mấy câu mà hắn đã thấy đầu óc mình lùng bùng, rối ren hơn sợi tơ vò. Hắn lại bắt đầu muốn giải thích với vị công tử kia, “Đúng là nhà tôi có biết những người ở phố núi Lạc Hoa đều bị trói linh, nhà tôi cũng biết những linh phách kia trấn áp bên trong cấm địa phong ấn. Dù gì gia tộc chúng tôi cũng trông coi phố núi Lạc Hoa mà. Thế nhưng tại sao những linh phách nọ bị chọn trúng hay việc họ đến từ nơi nào và tại sao bị gom lại nơi đó, nhà… nhà họ Phong chúng tôi thật sự không biết gì cả.”

Hắn liến thoắng một tràn. 

Để giải thích cho một câu mà hắn phải bắt đầu kể hết thảy từ ngọn nguồn.

“Việc này kể ra thì rất dài, năm đó tôi hãy còn nhỏ nên đa phần được phụ… được gia chủ kể lại cho nghe…”

***

Cách đây một canh giờ, đôi mắt đượm đầy ý cười của vị công tử trẻ tuổi còn rành rành trước mặt. Mà lúc này đây, Phong Huy Minh lại lần nữa nhìn thấy nét cười tương tự trên gương mặt Ô Hành Tuyết, nó khiến cảm giác hãi hùng và hoảng hốt trong lòng dâng lên bội phần.

Hắn không chống đối nữa, chỉ nhìn lướt qua các đệ tử nhà họ Phong rồi thoáng đưa mắt sang Phong Thù Lan, nắm chặt ngón tay và thở dài một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mà nói, “Được… được rồi, muốn lặp lại một lần thì lặp lại một lần.”

Trong cơn hoảng loạn, hắn gắng nhớ lại những điều mình đã nói bên trong Bách Bảo thư các. Thế nhưng, hắn chợt thấy mình chẳng nhớ bất cứ điều gì mà trong đầu chỉ là một mảnh rối ren với đôi ba câu rải rác. Dưới ánh mắt của hai người Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết, hắn cảm thấy im lặng thêm một khắc nào nữa cũng hít thở không thông nổi, chỉ đành nương theo đôi ba câu rải rác đó mà nói, “Gia phụ… gia chủ từng nói, năm xưa có rất nhiều người mang tâm địa bất chính muốn lợi dụng thần mộc nên nảy sinh mầm mống hoạ hoạn. Từ đó dẫn đến nhiều người vô tội bị chết thảm và rất nhiều người vô tội khác bị liên luỵ. Dù những người mang tâm địa bất chính kia cũng gặp phải báo ứng chứ không được hưởng một cái kết ngọt, nhưng bọn họ đã gây bao điều nhiễu nhương, thành thử mọi người cũng nhận ra thần mộc không phù hợp phát triển ở nhân gian mà nên giấu vào một vùng đất mà người đời không cách nào tìm đến. Đây chính là ngọn nguồn của cấm địa phong ấn.”

“Nhà họ Phong chúng tôi ban đầu cũng không mang họ ‘Phong’, theo lời kể của gia chủ thì dòng họ chúng tôi đã từng sửa đổi, mà nguyên nhân sửa đổi là từ thần mộc…”

“Vì thần mộc bị phong ấn chung với Lạc Hoa Đài, chúng tôi được uỷ thác trọng trách trông coi khu vực này và đề phòng cấm địa thần mộc bị người khác xâm lấn và gây ra mầm mống tai hoạ lần nữa. Bởi vì thế mà chúng tôi đã sửa sang họ ‘Phong’, tuy không phải là danh tự trời ban như Thượng tiên nhưng cũng có đôi phần tương tự.”

“Thế nên, sự việc của những người ở phố núi Lạc Hoa… quả thật chúng tôi có biết. Chúng tôi cũng biết cấm địa phong ấn nằm ở đâu. Nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi nắm được. Còn lại những chuyện khác quả thật không can hệ đến chúng tôi.”

Phong Huy Minh lại nói tiếp, “Còn về linh phách…”

Theo bản năng, hắn thoáng lia mắt về phía ông chủ quán trọ như có chút kiêng dè, không muốn nhắc đến cụm “trói” trước mặt ông ta. Nhưng rồi cuối cùng vẫn cắn răng mà tiếp tục, “Muốn biết linh phách bị gom về đây bằng cách nào, bị nhốt vào trong đấy bằng cách nào thì phải hỏi đích thân người đã phong ấn thần mộc vào trong nơi đó.”

Giọng điệu hắn khi nói “người đã phong ấn thần mộc” không mang chút chần chờ nào, cứ như thể hắn biết rõ ai là người đã phong ấn vậy.

Nếu những lời hắn nói là sự thật, tức nhà họ Phong chỉ tuân mệnh chăm nom khu vực cấm địa, và cũng nhờ thế mà mang họ “Phong”, cũng đồng nghĩa là họ có chung nhịp đập với bản thân thần mộc, nên việc họ biết nhiều hơn chư tiên trên Tiên Đô cũng là lẽ thường tình.

Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Người phong ấn thần mộc là ai? Linh đài à?”

“Không phải,” Phong Huy Minh lắc đầu rồi trầm giọng mà nói, “người đã đưa ra quyết định phong ấn thần mộc đầu tiên là chính bản thân thần mộc.”

Nghe đến đây, Ô Hành Tuyết lung lay ánh mắt.”Bản thân thần mộc sao?”

Phong Huy Minh hơi ngừng một chút khi nhìn chàng, trong mắt hắn cũng lộ vẻ bỡ ngỡ. “Đúng…”

Lúc trước khi ở trong Bách Bảo thư các, vị công tử này nghe câu nói ấy không phản ứng mạnh như vậy mà nét mặt vẫn phẳng lặng như mặt nước.

Phản ứng hai lần trái ngược khiến Phong Huy Minh cảm thấy hơi bất an. Hắn nghĩ thầm: Lại đang gài mình!

“Quả thật là chính bản thân thần mộc, tôi không nói dối nửa lời!” Phong Huy Minh thiếu điều giơ hẳn hai ngón tay lên trời đặng thề thốt, song nghĩ lại, những lời này hắn được nghe gia chủ kể lại chứ không thật sự chứng kiến tận mắt. Thế nên sau khi do dự trong nháy mắt, hắn quyết định không thốt lời thề này.

“Chuyện tôi nghe được chính xác là như vậy,” Phong Huy Minh nói. “Chính bản thân thần mộc đã phong ấn thần mộc. Chính người đó đã khoanh vùng khu cấm địa, thiết lập đao trận và hoả trận bên trong, thậm chí cả huyền lôi cũng do chính thần mộc làm ra. Thần mộc biết tất cả mọi thứ bên trong cấm địa đó.”

“Chính người đó đã tận mắt chứng kiến thần mộc bị phong một cách thấu đáo, không cho một người nào cơ hội thâm nhập vào rồi mới rời khỏi Lạc Hoa Đài và bước lên Tiên Đô,” Phong Huy Minh khẳng định như thật.

Nói xong, hắn ngước mắt lên và trông thấy gương mặt với biểu cảm khôn tả thành lời của Ô Hành Tuyết.

Phong Huy Minh: “…”

Hắn do dự một thoáng chốc, cuối cùng vẫn không màng để ý xem rốt cuộc có tận mắt nhìn thấy hay chính tai nghe thấy gì hay không mà duỗi thẳng hai ngón tay lên cao và nói, “Ta thề có trời cao là không nói dối nửa chữ. Sự thật chính là như vậy.”

Dứt lời, sau đó một thời gian rất dài, hắn mới nghe đối phương nhỏ giọng hỏi một câu, “Ngươi nói ngươi thề có trời cao, nhưng lời thề này ta nói một phát mười tám lần cũng được, có tác dụng gì đâu? Ta không tin. Chẳng bằng ngươi nói ta nghe xem ai có thể làm chứng cho ngươi?”

Không ngờ Phong Huy Minh ngẩn người một lát rồi thật sự gật đầu và nói, “Ta có chứng cứ.”

Ô Hành Tuyết: “?”

Câu nói này gợi nên sự tò mò vô bờ bến với Ô Hành Tuyết.

Không chỉ mình chàng, mà tất cả những người đang có mặt ở đây đều lẳng lặng nhìn Phong Huy Minh, bao gồm cả Phong Thù Lan. Nàng cau mày mà nói, “Anh đang nói cái gì thế?”

Chỉ trong một ngày mà bị người tra khảo hai lần, lần đầu tiên Phong Huy Minh còn có thể khua môi múa mép, đến lần thứ hai hắn chỉ thấy mệt mỏi tột độ từ tinh thần đến thể xác nên không nói nổi nữa.

Thay vào đó, hắn chỉ hơi hé miệng và ngập ngừng. Song một hồi lâu sau, hắn như hạ quyết tâm đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

Hắn cụp mắt một lúc lâu mới quay sang Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, nói, “Tôi biết nếu hai người đã hỏi đi hỏi tôi một việc thì dù ta có múa mép điệu nghệ kể mấy chục lần thì các người cũng không tin hoàn toàn. Không bằng thế này…”

Hắn nói, “Hãy theo tôi trở về nhà họ Phong, tôi dẫn các người đi xem. Dù sao… cái gì thấy tận mắt thì sẽ tin thôi.”

Ô Hành Tuyết sững sờ trong giây lát.

Chàng quả thật không ngờ Phong Huy Minh sẽ chủ động đề nghị họ cùng quay trở về nhà họ Phong, bởi vậy chàng bèn lướt thoáng qua xem Tiêu Phục Huyên theo bản năng.

Trước đây, chàng có rất nhiều cơ sở suy đoán và kết luận rằng phố núi Lạc Hoa nơi này không phải một ảo cảnh mà là bối cảnh thật sự trong quá khứ.

Nhưng dù có đoan chắc đến đâu thì đó vẫn chỉ là suy đoán, nếu chàng đoán sai thì một khi họ bước ra khỏi phố núi Lạc Hoa, ảo cảnh sẽ bị phá tan tành và biến mất hoàn toàn.

Cả nhà họ Phong lẫn cấm địa cũng sẽ biến mất theo ảo cảnh vào sương mù núi thẳm.

Nghĩ đến đây, Ô Hành Tuyết có phần do dự.

Thế mà lại nghe Tiêu Phục Huyên hững hờ cất giọng theo kiếm khí đang kiềm chế, “Có là ảo cảnh thật cũng không sao, ta vào được cấm địa một lần có thể vào lần thứ hai. Nếu ngươi đã hỏi nhà họ Phong hai lần thì có thể cho ngươi hỏi đến lần thứ ba.”

Ô Hành Tuyết ngẩn người giây lát rồi bật cười sảng khoái.

Chàng bất giác cảm nhận được, vào lúc này, khi ma khí bao trùm thân thể, xiềng xích trói buộc bản thân, không làm được bất kỳ chuyện gì trừ việc tung sát chiêu. Nó đã trở thành một chướng ngại nặng nề, khiến cánh tay chàng đẫm máu trên mỗi bước đường.

Nhưng nhờ sự tồn tại của một người nào đó, mà chàng hẳn nhiên thoả ý tự do, không gì cản nổi.

Lời tác giả:

Mọi người lâu…… tui phải sửa lại hơi nhiều, xin quỳ nhận đánh.

Ngủ ngon QAQ
Bình Luận (0)
Comment