Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 69

Thực chất, ngay từ khi Ninh Hoài Sam nói “Phương Trữ đã trở lại”, hai người bên trong phòng đã bắt đầu cảnh giác.

Đây ắt là thói quen được trui rèn qua thời gian dài đương đầu với tà ma, nó là loại cảnh giác giống như rút kiếm đề phòng khi bỗng dưng bừng tỉnh hoặc bị quấy rầy.

Có một số nhân vật xuất hiện quá mức tình cờ, hoặc có một số sự vụ nảy sinh quá mức trùng hợp, đều khiến bọn họ chú ý kỹ càng hơn.

Tiêu Phục Huyên có thể bỏ kèm chút gì đó khi đưa phù đón dẫn cho Ninh Hoài Sam — ví như khả năng thăm linh ngay khi bùa chạm vào cơ thể, nếu xác định đó không phải là Phương Trữ sẽ lập tức chặn lại bên ngoài.

Đó là biện pháp vô cùng trực diện, và rồi cũng chỉ ngừng ở trực diện mà thôi.

Đối với họ, cản người có ý đồ không rõ ở bên ngoài cửa còn không hiệu quả bằng cho đối phương vào và đặt người dưới sự theo dõi của mình trong âm thầm hòng moi ra thêm nhiều thông tin khác nữa.

Thế nên Tiêu Phục Huyên mới đưa cho Ninh Hoài Sam một tấm phù đón dẫn đơn thuần, không có tác dụng thăm dò, không có tác dụng công kích, tuyệt đối không động chạm đến đối phương.

Nếu người này đã mạo hiểm đóng giả Phương Trữ để vào Tước Bất Lạc, chắc chắn hắn ta có việc gì đó cần làm.

Ô Hành Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thấy “Phương Trữ” ngồi bên rìa hành lang xong hơi nghiêng đầu nhìn về phía họ, nhưng chỉ chóng vánh thôi rồi lại xoay đầu trở về.

Hành động này không xem là sơ hở, có thể giải thích thành đang nghe ngóng động tĩnh, hoặc cũng có thể nói chỉ đơn thuần là sự quan tâm lo lắng của thuộc hạ.

Sau đó, hắn ngồi yên hướng lưng về phía phòng ngủ mà không dáo dác nhìn xung quanh liền. Bởi vậy không để lộ nhiều điểm đặc trưng để có thể lập tức đoán ra người này là ai.

“Khá là bình tĩnh đấy,” Ô Hành Tuyết nói.

Tiêu Phục Huyên: “Đang chờ cơ hội.”

Ô Hành Tuyết lại thầm thì, “Ừm, ai có trí óc đều phải biết chờ đợi. Vừa phong ấn mà đã vội gấp gáp chạy lung tung thì chỉ có thể là dạng của Ninh Hoài Sam.”

Trong gian phụ, Ninh Hoài Sam hách xì một phát rõ to.

“Ai chán sống dám mắng ông vậy.” Cậu đang ngồi khoanh chân trên giường, dụi dụi tay lên mũi rồi thoáng duỗi mắt ra ngoài sân, nói nhỏ, “Phương Trữ trời đánh, thật sự ngồi im một chỗ vậy luôn, trước đây ít nhiều còn biết nhìn sang tao.”

Cậu hoàn toàn không hay biết “Phương Trữ” còn chả phải chính chủ, nên hãy còn xem xét có nên âm thầm truyền tin để lôi Phương Trữ sang đây bầu bạn hay chửi nhau gì đó hay không, dù sao cũng sẽ không chán như bây giờ.

Ninh Hoài Sam đắn đo chút, đoạn cong tay làm thủ quyết, b ắn ra bên ngoài theo khe cửa sổ.

Đây là chiêu quen thuộc cậu thường dùng trước đây để khiêu khích Phương Trữ — trong luồng khí này có chứa một câu truyền âm, sau khi nã hai lần là Phương Trữ sẽ vác bản mặt lừa tới đây hỏi cậu có mắc cái chứng gì hay không.

Thế là luồng khí mang âm thanh của cậu truyền trong gió, đánh bộp vào bên hông Phương Trữ, truyền âm nói, “Mày không phải Phương Trữ.”

“Phương Trữ”: “…”

Một cú này khiến hắn chấn động, nhưng vẫn kiên quyết ngồi yên một chỗ, nhưng rồi chợt căng thẳng bèn quay mặt sang hướng bên này.

Ninh Hoài Sam nhìn thấy hành động này, cười khẩy nhủ thầm quả nhiên. Phương Trữ bị nhột ngay chỗ đó, hễ chọt vào hai phát chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên. Cậu tự hiểu hành động căng thẳng của đối phương là bị nhột.

Bởi vậy, cậu lại gửi một luồng khí bay sang và thúc hông Phương Trữ một phát nữa, truyền âm nói, “Mày đổi rồi, tao bị thành chủ hạ lệnh bắt bế quan hối cải mà mày còn không thèm tới chế nhạo, mày không phải là Phương Trữ trước đây nữa.”

“Phương Trữ”: “…”

Giờ đây, hắn đã phòng bị trước nên bị thúc một phát cũng không nhúc nhích tí ti, chỉ ngồi im tiếp tục bắn tầm mắt về phía này. Có điều sau khi nghe Ninh Hoài Sam truyền âm, hắn chầm chậm ngoái đầu đi và thu lại tầm mắt. Dường như đã hạ quyết tâm không phản ứng.

Mà phản ứng này lọt vào mắt Ninh Hoài Sam lại thành làm bộ không bị ngứa. Ninh Hoài Sam li3m răng nanh, bỗng dưng hết thấy chán chường mà bắt đầu có cảm giác sung sướng từ sự nghiêm túc của hắn. Thế là cậu tung thêm mấy luồng khí nữa.

Sau một chuỗi liên hoàn thúc, “Phương Trữ” đứng dậy.

Ninh Hoài Sam tức thì hồ hởi, chờ đối thương nhào tới đánh. Ngờ đâu lại thấy “Phương Trữ” bước mấy bước như thể chỉ đang đổi sang vị trí khác, vừa khéo ngay góc khuất mắt cậu với không tới. Bây giờ cậu mà muốn truyền âm thì phải bắn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ thành chủ mới được.

Cho Ninh Hoài Sam thêm một trăm lá gan cậu cũng không dám nã tiếp, nên chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống trở lại, quay về khung cảnh tĩnh lặng lẻ loi.

***

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên theo dõi trọn vẹn diễn biến của tiết mục đơn phương chọc phá này.

Ban đầu, Ô Hành Tuyết cho rằng Ninh Hoài Sam đích thị là một thằng ngốc biết đi, may mà nhốt lại rồi chứ để cậu ta kè kè bên cạnh “Phương Trữ” một hồi thì có ma mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Dù vậy vẫn lợi ở chỗ, nhờ Ninh Hoài Sam tích cực như vậy nên giúp họ tra ra một số manh mối để lại.

Tiêu Phục Huyên nhìn “Phương Trữ” đổi chỗ ngồi trên hành lang, đoạn nói, “Ngồi quá thẳng.”

Đây cũng là điều Ô Hành Tuyết muốn chỉ ra.

Lúc trước chưa có dấu hiệu rõ ràng, bởi dù gì Phương Trữ cũng khác với Ninh Hoài Sam, tư thế đứng ngồi xem như đường hoàng chứ không ngả ngớn xiêu vẹo nằm đâu dựa đó.

Nhưng giờ bị Ninh Hoài Sam “thúc” bừa bãi mấy cú thì điểm này càng trở nên nổi bật hơn.

Tư thế đứng ngồi của người này thực sự nghiêm chỉnh.

Ô Hành Tuyết nói, “Điệu bộ này không mấy người ở Chiếu Dạ thành có được.”

Ngay đến Ô Hành Tuyết cũng không can hệ gì đến cụm từ này, dáng vẻ chàng mảnh khảnh đ ĩnh đạc, nhưng hoàn toàn không dây dưa gì đến hai chữ “nghiêm chỉnh”. Nếu dùng để chỉ Tiêu Phục Huyên thì tạm tương đối phù hợp, còn Y Ngô Sinh có vẻ hơi nhu mì thư sinh hơn một chút.

Nói tóm lại, những người có thần thái như vậy ít nhiều đều có liên quan đến tiên, ví dụ như… xuất thân từ tiên môn.

“Chẳng lẽ là tân thành chủ Phong Tiết Lễ đó à?” Ô Hành Tuyết nói nhỏ.

Nhìn thì cũng có khả năng, Phong Tiết Lễ đúng thật xuất thân từ tiên môn, sau khi Ô Hành Tuyết bị khoá lại bên trong Thương Lang Bắc Vực thì hắn mới phản bội gia tộc, rời khỏi nhà và gia nhập Chiếu Dạ thành. Nếu thế, dù có giữ lại phong thái hành xử giống tiên môn thì cũng không lạ.

Hơn nữa, gió thổi hay cỏ lay trong Chiếu Dạ thành cũng không qua mắt được tân thành chủ, phong ấn Tước Bất Lạc bị giải trừ lúc nào, bên cạnh Ô Hành Tuyết có những người nào, Ninh Hoài Sam vào cổng chưa, Phương Trữ vào cổng chưa đều là những chuyện hắn có thể dễ dàng biết được.

Thế nhưng…

Tiêu Phục Huyên, “Dưới trướng hắn không có ai à?”

Ô Hành Tuyết: “Sao có thể? Tất nhiên phải có chứ.”

Tiêu Phục Huyên: “Thế hà tất phải tự mình liều mạng.”

Đây đúng là một điểm kỳ lạ, với hắn mà nói, Tước Bất Lạc hiển nhiên là một địa điểm hung hiểm, hắn không cần phải tự mình thâm nhập bởi nhỡ đâu có vấn đề gì trục trặc thì chắc chắn lợi bất cập hại.

Trừ phi người này có địa vị quá cao nên hung hiểm đối với hắn cũng chẳng phải hung hiểm gì. Hoặc cũng có thể có nguyên do gì đó mà hắn không thể không tự mình ra tay.

Bởi thế, Ô Hành Tuyết càng không muốn đánh động đối phương mà tò mò xem thử rốt cuộc người kia đến đây với mục đích gì.

Nhưng tên “Phương Trữ” kia lại quá mức bình tĩnh, chỉ đơn giản tìm một chỗ yên ắng hơn để ngồi xuống và không có hành động bất thường nào mới. Không biết hắn đang chờ trời tối hay thời cơ nào khác.

***

Nếu bàn về kiên nhẫn, Ô Hành Tuyết không có cửa rơi xuống thế hạ phong.

Năm đó, Linh Vương mất đi năm giác quan mà còn có thể tĩnh toạ ba năm, hiện giờ chỉ phải chờ tạm nửa khắc, một hai ngày cũng thường thôi.

Có điều, nếu cứ giữ tư thế nhòm ngó chằm chằm như vậy cũng hơi ngu. Ma đầu không muốn tốn thời gian vô bổ, bèn quay sang hỏi Tiêu Phục Huyên, “Y Ngô Sinh bên kia thế nào rồi?”

Tiêu Phục Huyên vừa định tĩnh tâm để dò xem thế nào, đã nghe ma đầu nói tiếp, “Linh thức ngươi đi xem thế nào vậy, hoá thành bóng đi theo hay bám vào một ai đó?”

Dường như từ lúc vừa ra đời, những người tu hành đã hiểu loại chuyện này — linh thức thuộc thần, linh phách thuộc hồn, khi đã tu luyện đến trình độ nhất định là có thể vận dụng một cách tự nhiên. Hiếm có ai hỏi: Linh thức ngươi dùng như thế nào.

Một người đã thành tiên lại từng thành ma, giờ đây hỏi một điều mà hiếm một phàm nhân nào sẽ hỏi.

Tiêu Phục Huyên nhíu nhẹ hàng mày, ngoảnh mặt đi.

Một chớp mắt sau, y quay trở lại, cúi đầu hôn lên khoé môi Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị hôn đến nghệt người. Nụ hôn này ấm áp êm dịu, khác hẳn kiếm khí và áp lực ngông cuồng muôn thuở của Thiên Túc.

Ô Hành Tuyết bị hôn đến mức râm ran trong lòng, giọng cất lên còn đượm ý cười, “Khi linh thức dò xem có cách nào dắt ta theo với không?”

Trong thâm tâm chàng vẫn lo lắng cho Y Ngô Sinh.

Tiêu Phục Huyên lùi lại một chút. “Có.”

Ô Hành Tuyết: “Thật ư?”

Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”

“Vậy thử đi.” Ma đầu còn nhân dịp đề xuất thêm, “Đồng tri đồng cảm luôn nhé.”

Thiên Túc đáp “Ừm”, tiếp đó bất ngờ thả khí kình tuôn ra ồ ạt —

Ma đầu: “…”

“Từ từ đợi đã.” Ma đầu dựa lưng lên cửa, tay nắm lấy giữ cánh tay Thiên Túc lại. “Không được, đừng vào.”

Một ngày rưỡi rồi…

Chàng sợ chiêu này lắm.

Trái lại, Thiên Túc tỏ vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của chàng. Nhướn mí mắt mong mỏng lên một tẹo, y nói, “Chỉ là khí kình.”

Ma đầu: “…”

Câu này nói ra rất đứng đắn, khổ nỗi chàng không biết nên tiếp nhận ra làm sao. Tay vẫn giữ chặt trên cánh tay Tiêu Phục Huyên, chàng làm ngơ trước nhiệt độ dâng trào bất chợt bên vành tai. Một lúc lâu sau, chàng mới chớp hàng mi rồi nói, “Không đúng, là ngươi đang dối ta đấy sao Tiêu Phục Huyên?”

Tiêu Phục Huyên: “Không có.”

Ô Hành Tuyết: “Vậy thì không đúng.”

Tiêu Phục Huyên: “Không đúng ở đâu?”

“Ngươi muốn dò la cảm giác của ta nên chuyển khí kình sang thì chớ,” Ô Hành Tuyết nói. “Hiện tại ta muốn thăm dò ngươi thì không phải cần ngược lại à? Sao lại vẫn là ngươi chuyển khí kình sang?”

Tiêu Phục Huyên thế mà không phản đối.

Y gật đầu, xoay nhẹ cánh tay đang bị giữ chặt để hướng bàn tay lên trên. Với dáng vẻ tỏ rõ mời ma đầu chơi đùa tuỳ ý, y cất giọng trầm nặng, “Vậy ngươi sang đi.”

“…”

Ma đầu không sang được, vì có biết làm sao đâu.

Thế là bây giờ quay trọn một vòng, nếu muốn đồng tri đồng cảm thì vẫn phải để Tiêu Phục Huyên đưa khí kình vào trong…

Hiện tại ma đầu chắc là không làm được rồi.

Ô Hành Tuyết đè hơi ấm trên vành tai xuống, vỗ về người trước mặt và thả nhẹ giọng, “Thu hồi khí kình lại đi, ta không xem nữa.”

Tiêu Phục Huyên: “Mặc kệ Y Ngô Sinh à.”

Ma đầu nói: “Mặc kệ, giao Y Ngô Sinh cho ngươi đó, ta đi canh cái người ngoài sân.”

***

Tiêu Phục Huyên khép mắt ngồi yên tĩnh, dường như đang nương theo linh thức đến dò xem thung lũng Đại Bi.

Ô Hành Tuyết vẫn khoanh tay dựa lên cửa, lúc thì nhìn Tiêu Phục Huyên, lúc thì nhìn ra ngoài sân.

Ngón tay đặt trên khuỷu tay chàng trông trắng bợt bạt vô cùng bên dưới tấm áo voan xám mỏng như màn sương, dễ khiến người ta liên tưởng đến tuyết đọng sau sân.

Một lúc sau, trên đầu ngón tay chàng lại có dấu hiệu ngả sang xanh. Ô Hành Tuyết trước liếc nhìn Tiêu Phục Huyên rồi mới nhìn xuống ngón tay mình. Chàng buông mắt, xoa nhẹ mấy cái cho mảng màu xanh lá kia chầm chậm phai đi và trả về sắc trắng noãn.

Đây là nguyên cớ mà chàng không muốn để Tiêu Phục Huyên thả khí kình vào cơ thể mình, vì chàng đã thật sự bắt đầu cảm thấy lạnh trở lại và sợ bị Tiêu Phục Huyên phát giác ra.

Chàng nhớ về giấc mơ đó và những chuyện xưa đã xảy đến trong mơ, năm đó Tiêu Phục Huyên đến Tước Bất Lạc giúp chàng vượt qua kiếp kỳ, theo lý thuyết nó sẽ không tái phát. Vậy nhưng đến lúc chàng đến giết băng đảng tà ma của Tang Dục thì cơ thể vẫn lạnh đến kinh hoàng.

Chàng không nhớ nguyên do bị trở lạnh là gì.

Vì khác biệt tiên ma? Hay vì lý do gì khác.

Thời điểm đó, chàng đã tìm biện pháp nào đó giấu được Tiêu Phục Huyên, khiến người kia đinh ninh rằng tất cả mọi chuyện đều ổn thoả.

Mà lúc này trong tay không có nhiều biện pháp, phải làm thế nào để che giấu đây…

Lời tác giả:

Bổ sung cho hôm qua, sáng nay đọc lại thấy viết nửa đêm hôm qua vật vờ quá, viết vội viết vàng viết ra xàm xàm không…… nên tui viết lại hết một lần chương này.
Bình Luận (0)
Comment