Trong lúc Ô Hành Tuyết đang theo dõi “Phương Trữ” sát sao ở Tước Bất Lạc, trong dòng thời gian mấy trăm năm trước, một bóng người âm thầm xuất hiện phía trước thung lũng Đại Bi.
Đó là một người vô cùng cao với bờ vai rộng và vong eo thon chắc. Thân thể khoác trong áo quần thuần đen cùng ủng đen, bên cổ tay bọc giáp bạc, trông cực kỳ gọn ghẽ mà hiên ngang. Trên đầu y đội đấu lạp che khuất hơn một nửa gương mặt, khi nhìn từ xa chỉ có thể thấy được viền môi mỏng và nét cằm thon gọn tinh tươm.
Đây không ai ngoài Tiêu Phục Huyên đến thăm dò tình hình.
Khi nãy, Ô Hành Tuyết hỏi y dùng linh thức để truy vết là hoá thành bóng hay bám vào ai khác. Nếu là người bình thường thì hẳn sẽ theo vế trước, linh thức không hình không trạng, tuỳ gió mà di chuyển. Riêng Tiêu Phục Huyên đặc biệt hơn, vì y có thể hoá hình.
Ví dụ như hình ảnh người đang mặc đồ đen hiện tại này.
Lần theo dấu vết Y Ngô Sinh, y đã đến trước lối vào thung lũng Đại Bi, khi ngước mắt thì không khỏi có phần ngạc nhiên.
Đây là lần đầu y bước vào thung lũng Đại Bi trong dòng thời gian này, mới nhìn thật sự khó nhận ra —
Thung lũng Đại Bi nơi đây không hoang vu cũng không điêu tàn, dù gió cát vẫn thổi lộng ngang trời nhưng không gian không hề bám màu khói bụi vàng xám mịt mù quanh năm.
Mà trước lối vào thung lũng Đại Bi còn có hơi nhộn nhịp.
Tiêu Phục Huyên lướt nhìn sơ qua và thấy có khách đi3m, quán rượu, cửa hàng trà với cọc cột ngựa. Chuồng ngựa được dựng khắp nơi với những máng cỏ dài dành cho các đội ngựa xe dừng chân nghỉ bước.
Và trong khung cảnh trước mắt, có hơn một nửa số chuồng ngựa đang được sử dụng, những lán lều bên ngoài quán trà quán rượu tấp nập lữ khách trong trang phục đa dạng, cho thấy hằng ngày có biết bao nhiêu khách vãng lai ghé ngang thung lũng này.
Quả là một thung lũng Đại Bi khác biệt hoàn toàn.
Tiêu Phục Huyên thấy Y Ngô Sinh trong túp lều của quán trà trước thung lũng.
Đã đi đến trước thung lũng Đại Bi rồi, chỉ cần bước qua cây cầu treo kia là đến nơi cần đến, mà Y Ngô Sinh chớ hề vội vã lên đường. Hắn đang ngồi trên một chiếc bàn cổ vuông, đối diện một cặp vợ chồng.
Đôi vợ chồng ấy thoạt trông đau buồn khôn xiết, người nữ ôm một đứa bé trong lòng, đứa bé được quấn trong một tấm áo khoác dày che khuất cả gương mặt, có vẻ như để tránh phong hàn.
Còn người nam cẩn trọng rút ra một món gì đó từ trong ngực áo mình.
Đây là một tấm bùa bình an vẫn thường gặp trong các đền miếu tiên, được gấp lại thành một mảnh nhỏ. Anh ta mở tấm bùa ra, bên trong là một dúm bột mịn giống như tro nhang.
Người nam đổ bột kia vào chung trà trước mặt, ra hiệu về phía đứa nhỏ trong lòng người nữ.
Tiêu Phục Huyên từng thấy phương thức dân gian này, có một số người mắc phải bệnh nan y, không biết phải làm thế nào bèn đi tìm một ngôi miếu đền linh nghiệm và cầu chút tro nhang để làm nước bùa.
Đôi vợ chồng này cũng đang làm như vậy.
Người nữ hơi nấn ná, cắn nhẹ môi rồi cầm chung trà lên thì bị một cánh tay chặn lại trên miệng chung.
Người ra tay không ai khác mà chính là Y Ngô Sinh.
Hắn vẫn trùm khăn kín mít, che cao qua mũi, làm người ta nhìn vào có cảm giác là một vị thư sinh ngại lạnh.
Hắn bất chợt cản tay lại khiến người nữ ngạc nhiên, còn người nam nheo mày thật chặt và cất giọng trách cứ, “Anh đang làm gì vậy?”
Y Ngô Sinh giương mắt nhìn họ, trong mắt đầy sự ôn tồn dịu dàng. “Tại hạ bất tài, trước đây từng gặp một số trường hợp thất hồn như vầy, một khi trẻ nhỏ mắc phải căn bệnh này nhìn không khác gì thai chết, sắc mặt chuyển sang xanh tím, bắt mạch không thấy, kiểm tra hơi thở cũng không có.”
Lời hắn nói vô cùng đột ngột không đầu không đuôi, mà hai vợ chồng kia nghe vào tức thì biến sắc.
Y Ngô Sinh nói tiếp, “Thật ra, chỉ cần chưa bị giảm nhiệt độ cơ thể, trên ngực vẫn còn hơi ấm tức là vẫn còn sức sống. Có thể uống đan được vào để đẩy luồng sinh khí kia trỗi lên trở lại là có thể cứu được.”
Hắn dừng đoạn, lại nói, “Nếu để quá muộn đến mức mất đi hơi ấm trên ngực thì khi đó quả thật đến thần tiên cũng khó cứu, không còn cách nào xoay chuyển được nữa.”
Những câu từ này phàm là nghe được từ miệng bất kỳ một người xa lạ nào đều khá giống hạng lang băm. Vậy mà khi Y Ngô Sinh nói ra lại khiến người ta thấy có thể thật sự tin tưởng được.
Đặc biệt là trên áo quần y còn đượm hương thuốc đắng, tựa như một vị y sĩ lãng du miền sơn dã.
Hai vợ chồng nọ trao đổi ánh mắt, rồi bỗng dưng quay sang nhìn hắn. Khoé mắt người nữ nhuốm đỏ, vươn tay siết chặt tay áo Y Ngô Sinh mà nói, “Tiên sinh tinh thông y thuật ư? Tiên sinh có thể ra tay cứu con tôi với được không, nó… nó gặp tình huống hệt như thầy nói.”
Cô vừa nói vừa lật tấm khăn ra, để lộ gương mặt đứa trẻ trong ngực mình.
Tiêu Phục Huyên liếc mắt nhìn sang, công nhận đứa trẻ kia trông không khác gì thai chết với đốm xanh đốm tím trên mặt, hai mắt em nhắm nghiền lại, chẳng tìm được chút dấu hiệu của người sống.
Nhưng y vẫn phát hiện được chút sinh khí còn sót lại trong cơ thể đứa nhỏ.
Người nữ níu lấy tay áo Y Ngô Sinh, cất giọng nức nở, “Trước đó mấy hôm nó gặp ác mộng, sau đó không tỉnh lại nữa mà cơ thể lại thành ra thế này. Tôi hỏi ai cũng đều bảo đã vô phương cứu chữa, bắt mạch không thấy nữa tức là ra đi rồi. Nhưng tôi biết nó còn sống mà! Cơ thể nó không lạnh đi, thậm chí hôm qua còn run ngón tay —”
“Chúng tôi vốn định đến Mộng Đô khẩn cầu những tiên môn nơi ấy, ở Mộng Đô có nhà họ Phong,” người nữ nói. “Khổ nỗi đêm qua nghe được nhà họ Phong vừa xảy ra chuyện nên đang để tang. Giờ chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành theo bước đội dẫn đường đến nơi này.”
Tiêu Phục Huyên nghe đến cụm “nhà họ Phong xảy ra chuyện” thì thoáng giật mình.
Nếu dòng thời gian này chưa bị chặt bỏ mà vẫn đang tiếp diễn, vậy “xảy ra chuyện” được nhắc đến ở đây chính là kết quả của việc mà y và Ô Hành Tuyết chứng kiến ở nhà họ Phong đêm hôm đó.
“Nhà họ Phong?” Y Ngô Sinh cũng chợt sững sờ. “Nhà họ Phong xảy ra chuyện sao?”
Người nữ gật đầu rồi kể, “Nghe nói có toà tháp gì gì đó bị sụp, tiên sinh biết nhà họ Phong ạ?”
Y Ngô Sinh bấy giờ mới hoàn hồn, nói, “À, không… tôi chỉ được nghe kể qua thôi.”
Hắn cụp mắt, không nói thêm gì nữa, đoạn đưa tay cầm chung trà đựng tro nhang kéo lại trước mặt và hỏi, “Từ đâu cô có được tro phù này thế?”
Người nữ quay đầu chỉ hướng thung lũng Đại Bi. “Tôi cầu được trong sơn miếu, họ bảo rằng nơi đây linh nghiệm lắm.”
Y Ngô Sinh: “Sơn miếu?”
Người nữ: “Đúng thế, là ngôi miếu ở ngay lối vào đằng kia.”
Tiêu Phục Huyên nghe vậy, hướng mắt nhìn sang phía cô gái chỉ thì thấy một căn miếu thờ ngay trước đường vào thung lũng Đại Bi, có vẻ giống hệt căn miếu đã từng thờ phụng Vân Hãi mà sau đó tượng thần đã không còn.
Y Ngô Sinh cũng nhìn về hướng ấy, hồi sau mới choàng mình bừng tỉnh.
Khi hắn thu tầm mắt về từ phía thung lũng Đại Bi thì thấy Tiêu Phục Huyên.
Tiêu Phục Huyên đã thay đổi một dung mạo khác khi hoá hình, lại còn che đấu lạp nên Y Ngô Sinh không nhận ra người, ánh mắt hắn chỉ đọng một thoáng chốc như tình cờ chạm mắt với một người xa lạ, rồi lịch sự gật đầu chào một cái.
Hắn lấy túi thuốc trong người, đổ ra hai viên thuốc hoàn nho nhỏ, xin tiểu nhị một chén nước rồi khuấy tan hai viên thuốc bên trong.
Tiếp đó, hắn ngắt một cành cỏ ven đường và nói với đôi vợ chồng kia, “Cứ chầm chậm đút cho em bé, đừng ngồi trong quán trà hứng gió bốn bề này mà tìm một nơi nào kín gió, tìm món đồ âm ấm giữ trên ngực cho em bé, đồng thời vỗ nhẹ lên lưng em đều đặn một đêm. Sang sáng mai, em nó ói ra khí độc là có thể tỉnh lại.”
Hai vợ chồng kia thiếu chút giàn giụa nước mắt ngay tại chỗ, họ níu giữ tay áo và khom người vái cảm tạ.
Y Ngô Sinh vội vã can ngăn, ngỏ lời khuyên, “Xin đừng vì tôi mà chậm trễ, hai người nhanh đi đi.”
Nói rồi, hắn cũng không chần chờ ngồi trong quán trà nữa mà lập tức đứng dậy, vừa khéo đi sóng vai với Tiêu Phục Huyên. Hắn chắp tay chào Tiêu Phục Huyên một tiếng, bảo, “Thật xin lỗi.”
Hắn còn ngỡ Tiêu Phục Huyên đang chờ bàn trống trong lều quán trà, bèn chỉ chiếc ghế trống mình vừa ngồi và nói, “Tôi cũng phải đi rồi, xin mời công tử cứ ngồi.”
Tiêu Phục Huyên trầm giọng, “Không cần.”
Y Ngô Sinh hơi sửng sốt hỏi, “Không phải công tử muốn nghỉ chân uống trà sao?”
Tiêu Phục Huyên: “Không phải.”
Y Ngô Sinh: “Vậy công tử cũng muốn đi qua thung lũng à?”
Tiêu Phục Huyên ngẫm nghĩ rồi chỉ tay về miếu thờ ở trước thung lũng Đại Bi và nói, “Ta đến đó.”
Y Ngô Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một lúc mới cười niềm nở, “Tình cờ thế, cùng đường với tôi rồi.”
Tiêu Phục Huyên nghe vậy, chợt nhớ đến đôi mắt buông hờ thoáng tỏ niềm nuối tiếc của Ô Hành Tuyết.
Im lặng chốc lát, y hỏi Y Ngô Sinh, “Ông đến miếu thờ là có nguyện ước gì sao?”
Y Ngô Sinh sực đáp “À”, rồi lúc lâu sau mới nói, “Xem như là thế đi.”
“Ước nguyện gì vậy?”
Y Ngô Sinh chỉ cười mà không trả lời lập tức.
Cho đến khi họ bước qua cây cầu treo và trông thấy miếu thờ gần ngay trước mắt, Y Ngô Sinh mới nói, “Tôi cũng không biết ước nguyện mình là gì…”
Lúc ở ngã rẽ giữa đường núi, hắn nghe Ninh Hoài Sam nói mấy câu đã lung lay trong lòng.
Họ đang ở vào thời gian mấy trăm năm trước, và hắn nắm trong tay cơ hội sửa đổi quá khứ, có lẽ hắn sẽ không phải chết, có lẽ hắn sẽ sống được một đời thật dài.
Quả là một lời mời gọi đầy cám dỗ.
Mà chỉ qua một thoáng nghĩ suy, hắn đã chọn đi một mình.
Sau khi tách nhóm Ô Hành Tuyết, hắn cũng không đến thung lũng Đại Bi ngay lập tức. Sau khi lấy lý do “để quên đồ ở phố núi Lạc Hoa, cần quay lại tìm” thì hắn thật sự quay về phố núi Lạc Hoa, chọn một cửa hàng trà nhộn nhịp nhất và bần thần bên khung cửa sổ cả ngày, vì đâu đó đã khiến hắn thẫn thờ.
Lòng hắn khi đó thật lạ kỳ, lạ kỳ đến mức chính bản thân hắn cũng không biết mình thẫn thờ vì chuyện gì.
Hắn chần chờ suốt một ngày trời, sau đó mới chậm rãi cất bước đi đến thung lũng Đại Bi.
Con đường mấy trăm năm về trước không bị đặt cấm chế của các môn phái, nếu đi nhanh có thể sớm đến nơi rồi, nhưng thật tâm hắn chẳng mang một chút vội vàng nào.
Dọc đường đi, hễ gặp phải người mắc bệnh là hắn dừng chân giúp đỡ và trao thuốc cho họ.
Trước khi bắt đầu hành trình ở nhà họ Hoa, hắn cầm theo một túi đầy thuốc, mà sau khi đi qua một chặng đường, đan dược bên trong chẳng còn thừa được bao viên. Hai viên thuốc đưa cặp vợ chồng ban nãy đã là số thuốc cuối cùng, hiện tại túi thuốc của hắn hoàn toàn rỗng không.
Trước khi vào thung lũng Đại Bi, hắn hãy còn tự châm biếm với lòng và nhủ thầm: Y Ngô Sinh ơi là Y Ngô Sinh, mày trao thuốc cứu người cả một đường là muốn giảm bớt mặc cảm trong lòng hay sao? Vì mày muốn làm điều trái lẽ nên mới sống thiện để tạo phúc hay sao?
Hẳn là đến khi bước qua cây cầu treo, hắn vẫn còn nghĩ như thế.
Nhưng khi đứng trước gian miếu thờ, chỉ cách một bước chân nữa thôi, lòng hắn đã yên tịnh trở lại.
Y Ngô Sinh nhìn cổng lớn ngôi miếu, bất chợt mở miệng, “Không biết công tử đã bao giờ có điều tiếc nuối cả đời chẳng thể nguôi ngoai?”
Với một người hoàn toàn xa lạ, câu hỏi này thốt lên quá chi đường đột, đặc biệt trong hoàn cảnh người kia còn là một người rất trẻ tuổi, sao không đâu lại nhắc đến hai chữ “cả đời”, ở dân gian chắc chắn sẽ bị đánh giá là một lời thiếu may mắn.
Thay vì hỏi ai khác, câu ấy dường như dành để hỏi chính bản thân hắn.
Giọng hắn cất lên rì rầm, hẳn nhiên không trông mong nhận được câu trả lời từ người khác.
Thực chất, Tiêu Phục Huyên cũng không ngờ chính y sẽ trả lời câu hỏi đến quá đột ngột này, nhưng khi nhận ra, y đã nghe thấy bản thân trầm giọng trả lời, “Có.”
︎
Lời tác giả:
Bổ sung được chương này rồi, mọi người ngủ ngon QAQ
Cá:
Mỗi lần tác giả cắm flag là con tim em run rẩy