Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 56

— Hắn không tin, thời gian có thể thay đổi tất cả. Chẳng có ai sẽ mãi như thế, cũng giống như hắn bây giờ, ít nhất đã bằng lòng vì một người mà cười một cái. —

﹋﹋﹋﹋

“Tới tối, tôi phải trở lại bệnh viện.” Tăng Thác nhìn Gia Y đang chỉnh đốn quần áo chuẩn bị đi cửa hàng.

Gia Y mặc áo khoác vào, ngữ điệu ôn hòa nói: “Ừm ? Bệnh viện có chuyện gì sao, vậy khi nào thì về ?” Cuối tuần không phải anh không có ca sao.

“Không có chuyện gì lớn, một lát là về ngay.” Tăng Thác đưa lưng về phía Gia Y uống nước.

Người kia lanh lẹ chạy đến sau lưng Tiểu Sách, từ phía sau ôm lấy hắn một phen, tiếc hận nói: “Ai, anh biết không, cửa hàng vừa mới khai trương bề bộn nhiều việc, lại không thể cùng anh…”

“…”

“Bất quá hai người Cát Cát đã giới thiệu sẽ lại đây, nghe cô ấy bảo bình thường làm nghề làm vườn, về sau sẽ không bận bịu như vậy nữa.” Gia Y buông Tiểu Sách ra, lấy tay chọc chọc mặt hắn, như muốn lấy lòng nói: “Nè như vậy đi, buổi tối đợi tôi trở về sẽ làm pizza cho anh ăn.”

“Ừ.” Tăng Thác nhỏ giọng lên tiếng.

Gia Y khoa trương há mồm hôn cái chụt lên mặt Tiểu Sách, “Tôi đi đây.”

Trong nhà chỉ còn một người, im lặng đến mức có gì đó xa lạ.

Thì ra thói quen trong cuộc sống, cũng có thể dễ dàng bị một người thay đổi như vậy.

Cái tên kia, luôn dong dài nói đông nói tây. Nói tới nói lui, vẫn không bỏ được một chút khẩu âm Hồng Kông. Khi ồn ào lên thì có chút buồn cười, có chút đáng yêu. Khi ngủ, nguyên bản dáng ngủ đàng hoàng lúc tối, sáng ra lại biến thành cả người gác lên Tăng Thác. Luôn rất ỷ lại, nhưng cũng rất chân thành, lại còn bạo dạn (dám làm). Nếu như, loại bỏ người này khỏi cuộc sống của mình, có lẽ sẽ cảm thấy không còn thú vị nữa, sẽ cảm thấy có điều gì đó mất mát.

Phó Gia Y, hóa ra khi không có em, tôi sẽ thấy cô đơn.

Tăng Thác nhắm mắt ngồi trên ghế salon một hồi, rồi thay quần áo đi đến bệnh viện.

Rảo bước trong viện khu, khắp nơi đều là bác sĩ với người thân cùng cẩn thận chăm sóc cho người bệnh.

Đi đến trước phòng bệnh của người kia, cậu quả thực đang ngồi một mình trên giường, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Hắn sống một mình ở Thượng Hải. Người mẹ sau khi sinh cậu ra đã qua đời, ba là một dân cờ bạc. Từ nhỏ nuôi nấng cậu chính là bà ngoại, chỉ tiếc một năm trước cũng đã qua đời. Khi đó, Tăng Thác còn cùng cậu về Nam Kinh, tham dự tang lễ đơn sơ của bà. Trong tang lễ, Tạ Tử Minh khóc đến mức muốn ngất đi, ôm Tăng Thác thật chặt nói rằng: “Em bây giờ ngay cả nhà cũng không có, chỉ có mỗi mình anh.”

Đáng tiếc, sau một năm, mọi thứ đều thay đổi.

“Có uống thuốc chưa ?” Tăng Thác không có biểu tình gì, như cũ ngồi xuống bên giường bệnh của cậu.

Tạ Tử Minh sắc mặt vẫn không tốt hơn nhìn Tăng Thác đến đây, liền cười vui vẻ. Cậu gật đầu đáp.

Tăng Thác giống như đối đãi với bệnh nhân, theo thói quen hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào, còn truyền nước biển không ?”

“Vẫn còn chút, bất quá đã tốt hơn rồi.” Trên tay trái vẫn như cũ còn kim tiêm đang cắm, cậu thản nhiên nói: “Anh đã tới, thật tốt.”

“Ăn uống thế nào ?”

Tạ Tử Minh cúi đầu, “Không muốn ăn gì cả, nhưng rất muốn ăn hạt dẻ rang, có thể mua giúp em được không ?”

“Không được,” Tư thái của bác sĩ lập tức hiện ra, mặc dù nghe đến hạt dẻ có theo phản xạ hơi cả kinh, nhưng vẫn trấn định tột cùng nói: “Cậu phải ăn sáng.”

Tạ Tử Minh nhẹ cười, “Anh vẫn như thế, chuyện lớn hay nhỏ đều rất nghiêm túc, thật đúng là một chút cũng không đổi, cũng chưa bao giờ muốn vì ai mà thay đổi.”

“Không có gì là không thay đổi.”

Độc đoán có lẽ đã là cá tính, nhưng ít ra hiện tại, đã muốn cười dù chỉ là một cái chỉ vì một người.

Tạ Tử Minh sửng sốt một hồi, rồi thình lình hỏi: “… Người kia, là bạn trai hiện tại của anh sao ?”

Tăng Thác chưa kịp trả lời, cậu lại khẽ cười lên tiếng, “… Em biết mà. Tối hôm đó, đứng dưới nhà anh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy em đã biết… Anh biết không, em thường xuyên ngồi ở quán cà phê đối diện bệnh viện anh, có khi ngồi rất rất lâu. Hôm đó em nhìn thấy anh cùng cậu ấy đi ra từ bệnh viện, thấy hai người cùng đi ăn cơm, còn cùng mua hạt dẻ nữa. Anh khi đó, có nhớ tới em không ?”

Tăng Thác trả lời không chút chần chừ, “Bọn tôi đang quen nhau.”

“Anh yêu cậu ấy chứ ?”

“Đúng vậy, tôi rất yêu cậu ấy. Cậu cũng không còn là con nít, có một số việc cậu nên tự biết.” Lúc Tăng Thác nói chuyện, ánh mắt nhìn Tạ Tử Minh không có một chút lưỡng lự.

“Xin lỗi.” Tạ Tử Minh tạm dừng một lúc thật lâu, rốt cục cũng mở miệng lần nữa, “Tăng Thác, hôm qua em nằm một mình trên giường, đã mơ thấy rất nhiều giấc mộng, nhưng trong mộng đều là hình bóng của anh. Sau khi tỉnh lại em đã nghĩ rất lâu, có lẽ hiện tại không phải là một kết thúc đẹp. Anh là người mà một khi em đã bỏ lỡ sẽ không lấy lại được, tuy cảm thấy rất hối hận và đau khổ, nhưng có thể hồi tưởng lại những ngày tháng chúng ta đã từng có, vẫn cảm thấy thật vui vẻ. Anh để lại hồi ức như thế cho em, em rất cảm kích. Trước kia chuyện gì em cũng không thèm để tâm, sau khi chia tay với anh mới dần sửa đổi một ít, đó cũng xem như là công lao của anh…”

Tăng Thác bình tĩnh nghe cậu nói thêm một đoạn dài: “Em cũng còn yêu anh, cho nên muốn anh có thể hạnh phúc… Em không biết lần này mình đã chảy hết bao nhiêu máu, nhưng đã cảm nhận được mọi sự ích kỉ và ngây thơ của mình đã trôi theo ra ngoài hết rồi. Em chỉ muốn có thể nhanh hồi phục một chút, sau đó tiếp tục sống cho tốt. Sau khi được xuất viện, em muốn quay về Nam Kinh thăm bà ngoại, anh có thể theo cùng em không ? Coi như là một lần cuối cùng… Nếu bà biết anh đến thăm mình, có lẽ sẽ rất mừng rỡ…”

Tăng Thác trầm mặc, cuối cùng nói: “Tôi biết rồi, tôi về đây. Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Trong mắt cậu dường như có nước mắt, nhưng vẫn bình tĩnh kỳ lạ, cũng không níu kéo gì nữa, chỉ nói: “… Cám ơn anh.”

Nghe cậu nói câu đó, Tăng Thác là lần đầu tiên. Cậu trước kia, nếu không tự phụ thì chỉ tùy hứng.

Có những người sau khi sống sót qua khỏi tai nạn sẽ trở nên thông thấu hơn hẳn, những chuyện trước đó còn phân vân sẽ nhờ dịp này mà giải quyết dễ dàng. Trải qua lần này, nếu có thể khiến hắn thoát khỏi ràng buộc của quá khứ, thì đối với Tăng Thác mà nói, chính là một sự giải thoát không hề nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment