Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 57

— Đừng hỏi em có tin anh không. Mỗi một câu anh nói với em, em đều nghiêm túc nghe theo, cam tâm tình nguyện tin tưởng. Đây không phải mù quáng, cũng không phải khờ dại, chỉ là vì một chữ yêu thôi. Dù lời nói có là thật hay giả, thì người trong một quan hệ phải tin tưởng lẫn nhau mới có thể đàm chuyện được. —

﹋﹋﹋﹋

Khi Gia Y dùng chìa khóa mở cửa nhà Tăng Thác ra, nam nhân đang giặt đi giặt lại chiếc áo sơ mi.

Nói đến áo sơ mi, Gia Y lần đầu tiên nhìn thấy có thể kể là nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì cậu chưa từng thấy người nào như Tăng Thác — không có phụ nữ đảm đang chăm sóc, mà mỗi một tấm áo sơ mi đều được là phẳng phiu, tinh tế gấp vào trong ngăn kéo. Mặc dù cuộc sống cũng có rất nhiều người khác kĩ lưỡng, nhưng so với hắn đều thua kém một ít. (áo sơ mi ủi rồi mà gấp lại ??? Thế mà bảo là kĩ ??)

Có lẽ là do nghề nghiệp, cho nên Tăng Thác có rất nhiều áo sơ mi. Mỗi tấm đều như mới toanh, lúc mở ngăn kéo ra thậm chí còn khiến người khác hoài nghi mình đang đi vào shop chuyên bán áo sơ mi.

Tăng Thác bước ra, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, như muốn hỏi sao trở về sớm vậy.

Gia Y nhân đường về có mua nguyên liệu nấu ăn, “Dù sao trong cửa hàng cũng còn người, tranh thủ thời gian về trước.” Đã nói buổi tối sẽ làm pizza mà, có thứ gì quan trọng hơn anh đâu.

Gần tới Tết âm lịch, khách đến cửa hàng ngày càng đông đúc, mọi người đều chọn tới lúc này mới đến đặt hoa tết. Dòng người xếp hàng trả tiền dài đằng đẵng, Gia Y còn sợ sẽ quay về chậm.

Cậu một bên ở phòng bếp chuẩn bị, một bên như không có việc gì nói: “Tiểu Sách, hôm nay ba tôi gọi điện. Hỏi tôi có muốn nhân dịp năm mới về Osaka một chuyến không.”

Tăng Thác đứng ngoài phòng bếp, “Ừ” một tiếng, cũng chính là hỏi ‘Vậy cậu trả lời thế nào’.

“Tôi nói, năm nay không về.”

Hé miệng muốn hỏi ý Tăng Thác, nhưng lúc này mới chực nhớ chưa bao giờ nghe hắn đề cập đến chuyện ba mẹ. Đối với nhà hắn, Gia Y chỉ biết ít ỏi không được bao nhiêu, cứ cảm thấy có chút không bình thường, nhưng lại sợ sẽ chạm đến nỗi đau của người nào đó, vì thế chỉ đành bí ẩn hỏi một câu: “Năm rồi anh làm gì ? Năm nay… tôi có thể cùng anh đi đón năm mới chứ ?”

“Chứ không thì sao.” Không cùng tôi thì em tính đi với ai ?

Gia Y một tay nhào bột, một bên nghiêng đầu sang chỗ khác cười hì hì, “Tốt.”

Người trước mắt tràn đầy khao khát muốn cùng đi lễ mừng năm mới với mình như vậy, có một số chuyện, có lẽ khó mà nói bằng lời. Không phải là hắn sợ cắt đứt niềm vui của người kia nên gượng ép, mà là cảm thấy cậu có quyền được biết tất cả.

Cơm chiều qua đi, Tăng Thác rốt cục chủ động mở miệng. Hắn vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh trên sô pha, nói: “Phó Gia Y, tới đây một chút.”

Gia Y ngồi xếp bằng xuống cạnh hắn, bộ dạng như không có tâm sự gì, “Có gì không ?”

“Có chuyện phải nói với cậu.”

“A từ từ, để tôi đoán, chuyện tốt hay xấu ?” Gia Y vẫn cợt nhả như trước, hoàn toàn không biết tâm trạng phức tạp của Tăng Thác lúc bấy giờ.

“… Không biết.” Đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây ? Hắn không biết.

Gia Y áp sát lại, “Tiểu Sách, có phải anh muốn nói yêu tôi không ?” Cậu nhìn gương mặt vẫn nghiêm trang không đổi của Tăng Thác, Gia Y uể oải, “Không phải à ? Hay là anh thích người khác ?”

Tăng Thác bắt lấy ngón tay có ý đồ muốn chọt lên mặt mình, “Tạ Tử Minh, cậu biết không.”

Gia Y thành thực lắc đầu.

“Chính là bạn trai trước của tôi.” Tăng Thác muốn nói một hơi cho hết vấn đề: “Cậu ta bị đưa vào bệnh viện chữa trị, ngày đó ăn cơm muộn là bởi vì tôi đến phòng bệnh thăm cậu ta. Cậu ta vốn đã mắc bệnh, có chứng trầm cảm, được đưa đến bệnh viện là vì tự cắt cổ tay. Thật ra hôm nay đến bệnh viện cũng là để thăm cậu ta.”

Tăng Thác nhìn khuôn mặt với nụ cười hơi cứng lại của Gia Y.

Hắn nói tiếp: “Cậu ta là vì tôi nên mới như vậy. Hôm nay tôi đến thăm cậu ta, bọn tôi hàn huyên thật lâu, cậu ta cũng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, đã đáp ứng về sau sẽ cố gắng sống tốt. Hai ngày mồng sáu, mồng bảy tôi sẽ bồi cậu ta về Nam Kinh, đi viếng mộ bà ngoại cậu ta.”

Tạ Tử Mình kỳ thật cũng chẳng khác cô nhi không người nuôi dưỡng là mấy, luôn cảm thấy cậu ta có chút tương tự với mình. Cậu ta khi đó cô độc nhưng rất quật cường.

“Tôi cho cậu biết chuyện này, là bởi vì tôi muốn đối xử thẳng thắn thành khẩn với cậu. Đây là lần cuối cùng tôi gặp mặt cậu ta. Phó Gia Y, cậu có tin tôi không ?”

Lần đầu tiên nghe Tăng Thác nói nhiều đến vậy, Gia Y có đôi chút không quen. Hơn nữa, người được nói đến là người kia. Cậu hơi ngây ra, đoạn đối thoại vừa rồi lặp lại quanh quẩn trong đầu.

Anh ta phải đi Nam kinh với người kia, phải cùng người kia về quê. Vậy còn tôi thì làm sao đây ?

Nói thật thì, có chút sợ hãi.

Chờ đợi đã lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến khi Tiểu Sách đồng hành bên mình, mà hiện giờ hắn lại phải đi.

Gia Y nhìn Tăng Thác, thật không biết nên nói gì mới tốt.

Rất muốn hỏi hắn: Anh có thể đừng đi không ? Có thể ở lại Thượng Hải giúp tôi không ? Nhưng khi chữ đến bên miệng lại biến thành một câu ngu ngốc: “Tiểu Sách… Anh còn có thể trở về chứ ?”

Tăng Thác nắm lấy tay Gia Y, không chỉ vậy mà còn ôm lấy cái người đang sửng sốt kia vào ngực.

Hắn ở bên tai Gia Y nói một câu: “Đợi tôi về.”
Bình Luận (0)
Comment