Bá Võ - Khai Hoang

Chương 164

Khi hắn miễn cưỡng ăn xong một bát thịt, thì Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân dắt
tay nhau đi đến.
“A!” Lục Loạn Ly đặt một xấp ngân phiếu xuống trước mặt Sở Hi Thanh: “Hai
cái binh khí thất phẩm hạ, bảy thanh Huyết luyện Khinh cương đao bát phẩm
hạ, cộng thêm ba cái pháp khí bát phẩm, tổng cộng bán được 1300 lượng bạc,
ngươi đếm một chút đi.”
“Bình khí đều có chút ám thương, pháp khí cũng hơi cũ, mấu chốt là mấy thứ
này thuộc về Huyết Phong Đạo và tam đương gia của Bạch Vân trại, đám khốn
khiếp kia chỉ thu với giá bảy phần mười.”
Nàng nói chính là những chiến lợi phẩm mà Sở Hi Thanh nhận được trong trận
chiến ở Hỏa Cột Quật.
Nếu như hai huynh muội bọn họ đi bán những thứ này, thì sẽ rước lấy rất nhiều
phiền phức.
Giao cho Lục Loạn Ly thì không thành vấn đề.
Cái gọi là một chuyện không phiền hai chủ, Lục Loạn Ly đã kết thù với Huyết
Phong Đạo, vậy thì kết thêm một lần nữa cũng không sao.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy trái tim bị đau.
Đám thương nhân khốn kiếp này ép giá quá tàn nhẫn.
Hắn âm thầm thở dài, lòng tràn đầy thất vọng.
Hắn vốn muốn mua một cái pháp khí cấp độ bát phẩm thượng cho mình và Sở
Vân Vân, hiện giờ chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Trong khoảng thời gian này, đúng là hắn kiếm được không ít tiền, ba trận sinh
tử lôi với Long gia kiếm được hơn 800 lượng, lại bán kiếm của Đồ Hồng hơn
một ngàn lạng, cầm được 320 lượng ở bên trong kho hàng của Long gia, trận
sinh tử lôi với Trang Hồng Phi kiếm được 1200 lượng, Tả nha nội lại cho hắn
200 lượng tiền lì xì, cộng thêm đám tang vật này, và một số bạc vơ vét được từ
trên người đám mã phỉ của Bạch Vân Trại, tổng cộng khoảng tầm sáu ngàn
lượng.
Nhưng hắn tiêu cũng rất nhiều, lần trước nhờ Tả Thanh Vân mua Băng Tằm
Hỏa Nhộng mất 1400 lượng, sau đó là xăm toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong
đao pháp, lại mua tin tức từ chỗ của Ngô Mị Nương, tổng cộng mất 1100 lượng
bạc.
Lại ngốc mấy ngày ở trên tầng thứ bảy của Tàng Kinh Lâu, mất thêm hai trăm
lượng bạc.
Mấy ngày hôm nay, Sở Vân Vân ngưng luyện Chân phù ở trong Thuật sư viện,
đem linh chủng đột phá lên cửu phẩm thượng, cũng phải bỏ ra 200 lượng. Ngoài
ra, còn có tiền hoa hồng cho anh em nhà họ Hồ, còn cả tiền nợ Diệp Tri Thu, rất
nhiều thứ nhỏ lẻ cũng phải tiêu đến mấy trăm lượng.
Tính toán một lượt, trong tay hắn bây giờ chỉ còn có 2800 lượng.
Sở Hi Thanh không khỏi nghĩ đến núi vàng núi bạc chồng chất ở trước Hỏa Cốt
Quật ngày đó.
Đáng tiếc là Sở Vân Vân làm người rất chính trực, nhận định là tiền của bất
nghĩa thì sẽ không lấy. Hơn nữa, đám tiền này đều là tang vật mà đám mã phỉ
Bạch Vân Trại cướp được từ trong tay những hiệu buôn kia, nếu như lấy thì sẽ
có rắc rối rất lớn.
Không biết đám vàng bạc này, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?
Sở Hi Thanh không có đếm tiền, mà trực tiếp nhét ngân phiếu vào trong ngực:
“Thật ra thì không cần đưa cho ta, ngươi đưa cho Vân Vân cũng được.”
Lục Loạn Ly nghe thấy thế, không khỏi hít thở một hơi.
Nàng cũng không hiểu vì sao mình không chịu giao tiền cho Sở Vân Vân?
Có thể là nàng cho rằng, Sở Hi Thanh mới là người đứng đầu gia tộc Sở thị?
“Tiền đưa ai cũng như nhau.” Sở Vân Vân thì lại thản nhiên, nàng thả bát cơm
xuống: “Đúng rồi, huynh trưởng, ngươi lại cầm tiền để nhờ anh em họ Hồ tuyên
truyền cho ngươi?”
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì cười mỉa một tiếng, đúng là trong ngày hắn trở
về từ Cổ Thị tập thì đưa đưa hai mươi lượng bạc cho Hồ Khản và Hồ Lai.
Nhưng mà hiệu quả lần này không tốt cho lắm.
Sở Hi Thanh tổng kết lại, thứ nhất là rất nhiều đệ tử trong võ quán đều tin tưởng
hắn là thủ tịch nội môn, thực lực mạnh mẽ, hiếm có đối thủ trong cấp bậc cửu
phẩm.
Thứ hai là đại đa số người trong số bọn họ còn chưa tiếp xúc với sinh tử lôi ở
chợ đen, cũng không có khái niệm rõ ràng gì với Trang Hồng Phi và Chu Lương
Thần.
Tất cả đều là cửu phẩm, có thể mạnh đến mức nào? Bọn họ bại bởi thủ tịch nội
môn Sở Hi Thanh, há không phải là chuyện bình thường hay sao?
Bởi vậy, khi hắn trở về từ Cổ Thị tập, cho đến khi hắn chạy đến Hỏa Cốt Quật
vào ngày hôm sau, nhưng vẫn không thấy điểm võ đạo tăng lên, lần này thì lỗ
vốn rồi.
Không biết đám điểm võ đạo nhận được trước khi đi vào Tàng Kinh Lâu có liên
quan đến chuyện này hay không?
Nhắc đến chuyện này, Lục Loạn Ly lại cười trên sự đau khổ của người khác:
“Ngươi đã nổi danh lắm rồi, mà ba ngày trước vừa thăng lên ba lá. Mấy ngày
nay ngươi phải cẩn thận, ta nghe được vài tiếng gió, đám đệ tử ba lá kia đang
nghĩ biện pháp cho ngươi một bài học đấy.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo của mình lần
nữa, sau đó tập trung vào hai chữ Nhai Tí trên cột trạng thái.
---Võ tu cửu phẩm ôm ác ý với ngươi đã vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của
ngươi tăng lên đến trình độ yếu!
Khóe môi của Sở Hi Thanh không khỏi vểnh lên, hắn lại cười gằn một tiếng.
Việc này căn bản không cần Lục Loạn Ly phải nhắc nhở.
Trong võ quán, có khoảng tầm năm trăm tên đệ tử nội môn ba lá. Nhưng danh
ngạch đệ tử chân truyền hàng năm chỉ có bốn mươi.
Giữa năm và cuối năm một lần, mỗi lần chỉ chọn hai mươi ngươi.
Nếu như bọn họ không thể thăng cấp chân truyền trước 18 tuổi, vậy thì sẽ mất
tư cách tham dự kiểm tra chân truyền.
Mà đệ tử chân truyền trong võ quán, không chỉ có thể cầm năm mươi lượng bạc
một tháng ở quận nha, mà còn có tiền đồ rộng lớn hơn.
Bọn họ có thể tiếp xúc với những phương pháp phối chế và quan tưởng đồ đẳng
cấp cao hơn. . . đó đều là những thứ có thể tu luyện đế nhất phẩm nhị phẩm,
thậm chí là siêu phẩm, không phải mấy thứ bàng môn tà đạo được lưu truyền
trên giang hồ có thể so sánh.
Bọn họ còn có thể kiếm được chức vị phong phú do võ quán sắc xếp, sau khi
xuất sư cũng có thể tiến vào quân đội để nhậm chức.
Càng có thể thu mua bí dược từ con đường của Vô Tướng Thần Tông.
Một ít người thiên phú xuất sắc, thậm chí còn được nhận trợ cấp rất lớn.
Nói chung là có rất nhiều chỗ tốt, nhiều không kể xiết.
Ban đầu, cái danh ngạch đệ tử chân truyền này đã bị cạnh tranh rất kịch liệt, Sở
Hi Thanh lại bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này, muốn chặn ngang một cước, gần
như đã khóa chặt một danh ngạch chân truyền, há có thể không làm cho người
ta tức giận? 

Bình Luận (0)
Comment