Bá Võ - Khai Hoang

Chương 165

“Vậy thì thế nào?”
Mặt Sở Hi Thanh đầy bình tĩnh, hắn gắp một miếng thịt kho tàu rồi nhét vào
miệng, cắn một cái là miệng đầy nước mỡ.
“Mặc kệ bọn họ thích cũng được, mà không thích cũng được, ta vẫn sẽ lấy cái
danh ngạch đệ tử chân truyền này thôi. Bây giờ bọn họ không chịu được, nhưng
qua một thời gian sẽ quen thôi.”
Sở Vân Vân đã bắt đầu ăn cơm.
Nàng nghe vậy thì hơi nhướng mày lên, cảm thấy hơi giật mình nên liếc mắt
nhìn Sở Hi Thanh một cái.
Lời nói của tên này, có bá khí mà ngày xưa không có.
Nhưng đúng lúc này, tâm thần Sở Hi Thanh hơi nhúc nhích, hắn cảm ứng được
một cô bé ở phía sau đi quá nhanh, nên vấp phải một khối gạch đá nhô lên từ
mặt đất.
Lúc này, hắn quay người đỡ cô bé, lại dùng tay đỡ ba cái bát gỗ mà nàng làm
rơi xuống.
Động tác của Sở Hi Thanh gọn gàng lại xinh đẹp, nước canh trong bát gỗ không
tràn ra ngoài một giọt nào.
Tình cảnh này bị rất nhiều người nhìn thấy, nhất thời có một trận tiếng ồ lên bao
trùm phòng ăn, đám nữ đệ tử ở xung quanh còn nhìn về phía hắn, trong mắt bao
hàm tò mò và hưng phấn.
Sở Hi Thanh thì lại kinh ngạc mà nhướn mày lên.
Lúc này, trong tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo đã tăng
lên 58 điểm.
Hiển nhiên là do đám sư tỷ sư muội này cống hiến rồi.
Sở Hi Thanh cho rằng, sau này mình phải bỏ nhiều công sức với đám nữ tính
hơn.
Dường như các nàng rất dễ lừa. . . không! Là càng hiền lành lương thiện, càng
chân thành hơn.
Tuy nhiên, vì thế mà hai chữ Nhai Tí trên cột trạng thái lại thay đổi.
---Võ tu cửu phẩm ôm ấp ác ý với người đã vượt quá 300 người, Nhai Tí đao ý
của người tăng lên đến trình độ hạ đẳng!
Sở Hi Thanh đè thanh Huyết luyện Khinh cương đao bên hông, mắt nhìn quanh
nhà ăn, sau đó lại bỏ mặc những ánh mắt u oán, hoặc là căm ghét, hoặc là khâm
phục kia.
Tu luyện Nhai Tí đao ý có một chỗ tốt, đó chính là càng nhiều người mang ác ý
với hắn, thì hắn càng mạnh hơn.
Các ngươi cứ việc trừng ta đi!
“Đa tạ sư huynh!”
Cô bé rơi vào trong ngực Sở Hi Thanh tầm mười lăm tuổi, dung nhan thanh tú,
trên mặt của nàng nổi lên một mảnh ửng đỏ, cực kỳ ngượng ngùng.
Sau khi nàng rời khỏi ngực của Sở Hi Thanh, thì vội vàng cảm ơn hắn một
tiếng, rồi mới cầm ba cái bát gỗ lên, vội vã rời đi giống như chạy trốn.
Sở Vân Vân hoàn toàn coi như không nhìn thấy một màn này, nàng chỉ ăn cơm
chứ không nói gì.
Lục Loạn Ly thì lại bĩu môi một cái, dùng đũa đâm mạnh vào trong bát của
mình.
Tên khốn khiếp này, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Mà lúc này, tại một góc khác của nhà ăn, Lưu Tinh Nhược thu hồi ánh mắt âm
lãnh từ trên người Sở Hi Thanh về.
Đối diện hắn là một thiếu niên tóc ngắn, thân hình lùn nhưng lực lưỡng, ngũ
quan cũng cứng rắn, đang ăn từng miếng từng miếng cơm.
“Nghĩ đến đâu rồi?” Thiếu niên tóc ngắn vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn Lưu
Tinh Nhược: “Hiện giờ, danh tiếng của vị Sở sư đệ này rất cao, nếu như không
để hắn biết quy củ, thì chỉ sợ cuộc thi chân truyền lần này, sẽ không có chỗ
đứng cho đám người chúng ta rồi.”
Lưu Tinh Nhược thì lại mở miệng cười một tiếng: “Nghĩ cái gì? Chuyện này
còn cần phải nghĩ sao? Bây giờ hắn là thủ tịch nội môn hàng thật giá thật, từng
chém chết Trang Hồng Phi trên sinh tử lôi, bức lui Chu Lương Thần, hắn chắc
chắn có một vị trí trong danh ngạch đệ tử chân truyền cuối năm.”
“Ta tội gì phải đắc tội với một thiên tài như vậy? Cuộc thi lần này, thứ tự của
lão tử chỉ hạ xuống một bậc, đâu đến phiên ta lo lắng.”
Những người này coi Lưu Tinh Nhược hắn là kẻ ngu sao, mà lại bảo hắn nhảy
ra vào lúc này?
Trước kia, đúng là hắn từng có ý nghĩa cho tên này một bài học, nhưng mấy
ngày trước, hắn tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh giết chết Trang Hồng Phi, nên
cũng từ bỏ suy nghĩ này.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải nhìn bằng con mắt khác.
Thực lực của Sở Hi Thanh đã khác xa với một tháng trước, tiến bộ thần tốc, để
cho hắn kinh hồn bạt vía.
“Lời này của Lưu huynh sai rồi!” Thiếu niên tóc ngắn lắc đầu, phản đối: “Ta
nghe nói thứ tự đệ tử chân truyền chỉ kém một bạc, chênh lệch một tuổi, thì đãi
độ nhận được sẽ khác nhau.”
“Tương lai còn có thể trở thành đệ tử ký danh, ngoại môn, nội môn và chân
truyền của Vô Tướng Thần Tông, một cái thứ tự bây giờ, sẽ ảnh hưởng rất
nhiều đến tương lai. Võ tu chúng ta phải tranh giành cơ duyên, dù một chút
cũng phải tranh.”
Hắn thấy Lưu Tinh Nhược vẫn không bị lay động, đã biết là mấy lời này không
có hiệu quả gì, liền đổi giọng: “Thật ra thì cũng không cần Lưu sư huynh đích
thân đứng ra gây sự với hắn, chắc hẳn sư huynh cũng biết Tụ Nguyên Trận còn
có hiệu quả ngưng tụ thần thức?”
Lưu Tinh Nhược không khỏi ‘a’ một tiếng, cảm thấy hơi hứng thú.
“Ta biết Lưu sư huynh rất có thiên phú trên phương diện thần phách, muốn mời
sư huynh tham gia với chúng ta, hợp sức mạnh của các sư huynh đệ, đấu với
hắn một trận ở bên trong Tụ Nguyên Trận. Chỉ cần thần phách của người này bị
hao tổn, Dưỡng Nguyên Công của hắn sẽ không thể tăng tiến trong vòng hai ba
tháng.”
Thiếu niên tóc ngắn đã ăn cơm xong, dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn Lưu
Tinh Nhược: “Một trong những điều kiện của cuộc thi chân truyền là, Dưỡng
Nguyên Công tầng thứ ba viên mãn, hắn bây giờ còn kém không ít. Sử sư đệ
còn trẻ, làm lỡ một hai năm cũng không có gì đáng ngại, Lưu sư huynh, ngươi
cảm thấy thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment