Sương máu càng ngày càng mỏng manh, tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch
này đột nhiên khôi phục yên tĩnh, không còn tiếng binh khí va chạm nữa.
Hầu như tất cả người may mắn sống sót đều đứng dựa lưng vào xiềng xích ở rìa
quảng trường, ánh mắt quét nhìn bốn phía với vẻ đề phòng.
Nhân số của bọn họ đã không đủ một trăm, đại đa số người đều bị thương, vẻ
mặt vừa tức giận vừa lo lắng, lại mang theo vài tiếng thở dốc.
Tại giữa quảng trường, là gần bốn trăm bộ thi thể đang nằm ngang ngọc trên
mặt đất. Máu tươi chảy xuôi, hội tụ thành một vũng máu lớn.
Trận giết chóc máu tanh này đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều không
kịp chuẩn bị.
Khi đó, chỉ cần bọn họ hơi xui xẻo một chút, hoặc là thực lực chơi kém một
chút, thì lúc này đã phải nằm trên mặt đất, vĩnh biệt cõi đời.
Nhóm người dựa vào góc đông nam thì lại nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh và
Tư Hoàng Tuyền.
Khi đó, sương máu đã trở nên rất nhạt, nên rất nhiều người đều nhìn thấy hai
người họ giao thủ, lúc này đều cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ.
Thực lực của Tư Hoàng Tuyền thì không cần phải nói rồi, người này chính là
tên bị mắng nhiều nhất trong lúc loạn chiến.
Mọi người cũng có nhiều địch ý với hắn nhất, một khi nhìn thấy hắn thì sẽ dứt
khoát bỏ qua đối thủ của mình, mặc kệ tất cả để đánh giết Tư Hoàng Tuyền.
Tư Hoàng Tuyền bị mọi người vây công, hắn không chỉ bình yên vô sự, mà còn
chém liên tục ba mươi sáu người, có thể thấy hắn mạnh đến mức nào.
Mà hai đao kia của Sở Hi Thanh lại càng làm cho tất cả người nhìn thấy chấn
động không thôi.
Mạnh mẽ như Thiết Tu La, mà cũng bị hai đao của Sở Hi Thanh làm cho bị
thương.
Đặc biệt là đao thứ hai, nhanh đến mức sắp làm cho bọn họ không nhìn thấy!
Mặc kệ là ai trong số họ đi lên, thì chỉ sợ cũng sẽ mất mạng bởi một đao này.
Vị này quả nhiên là người mạnh nhất trong số tất cả thiên kiêu ở đây!
Khóe mắt Tư Hoàng Tuyền nổi gân xanh, nhưng hắn đang cố gắng kiềm chế ý
nghĩa thô bạo trong đầu mình.
Thật ra thì hắn cũng không hít quá nhiều sương máu, nhưng do thân thể của hắn
không trọn vẹn, lục phủ ngũ tạng thiếu năm, tứ chi cũng bị mất hết, thân thể chỉ
có một phần năm của người bình thường, bởi vậy cái sương máu này ảnh hưởng
đến hắn nhiều hơn những người khác nhiều lắm.
Sau khi hắn chém giết đám người vây công mình xong, thì bị ý niệm hung bạo
trong đầu điều khiển, muốn đi chém kẻ địch mạnh mẽ nhất là Sở Hi Thanh kia.
Nhưng khi Tư Hoàng Tuyền khôi phục lý trí, thì hắn biết đây không phải là cơ
hội để giao thủ với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nghỉ ngơi dưỡng sức khi bọn họ loạn chiến, không bị thương chút
nào, vẫn đang trong trạng thái mạnh nhất. Còn hắn thì đã trải qua một trận đại
chiến, chân nguyên đã hao tổn, thể lực cũng hao tổn, cần một thời gian để khôi
phục.
Sở Hi Thanh bây giờ không nguy hiểm bằng Sở Hi Thanh trước khi vào bí
cảnh, nhưng mà trình độ đao đạo của người này đã đủ để hắn kiêng kỵ, vẫn là
kẻ địch vướng víu nhất của hắn.
“Sở huynh, ngươi nói ta sát tính nặng?” Tư Hoàng Tuyền cười nhạo một tiếng,
giọng nói lại lạnh lùng: “Tư mỗ từ khi xuất đạo đến giờ, đúng là giết người như
ngóe, người chết dưới tay ta không dưới năm mươi, đám người này, muốn giết
thì giết thôi.”
Sau khi nói đến đây, hắn bỗng nhiên quay người, dùng ánh mắt sắc bén và lạnh
lùng để nhìn chằm chằm vào Trác Bạch Vân ở góc bắc: “Nhưng tiền đề là ta
muốn giết! Chứ không phải là bị người lấy tà pháp độc vật mê hoặc thao túng,
không tự chủ được giống như một con chó điên. Họ Trác, bây giờ ngươi muốn
giải thích hay là nói di ngôn?”
Trác Bạch Vân lưng dựa xiềng xích, áo trắng trên người đã bị nhuộm đỏ.
Phần lớn máu trên người hắn là máu của người khác, tuy rằng hắn cũng bị
thương nhưng mà không sâu, vết thương do đao chém kia chỉ chém hỏng nội
giáp của hắn.
Tuy nhiên, sắc mặt Trác Bạch Vân lại cực kỳ khó coi, hai mắt hắn đỏ bừng:
“Cũng không phải ta làm! Muốn ta giải thích cái gì? Mấy viên châu màu máu
kia là từ phía sau ta, phía sau có vài trăm người, có quỷ mới biết là ai?”
Lộ Trần ở phía xa xa nhất thời cười gằn một tiếng: “Ngươi lừa gạt ai đó? Ta tận
mắt nhìn thấy mấy viên châu kia lăn qua dưới chân của ngươi.”
“Trác mỗ không phải người như ngươi, sẽ không nói một đằng làm một nẻo!”
Trác Bạch Vân hiện lên vẻ giận dữ, quét mắt nhìn chung quanh: “Khi đó tuyệt
đối không phải một mình ta nhìn thấy mấy viên châu kia lăn qua, mời huynh đệ
nhìn thấy làm chứng thay cho ta!”
“Còn nữa, khí huyết và linh tính bên trong mấy viên châu kia đều bắt người từ
năm người chết trong tay Sở Hi Thanh ở cửa ải thứ hai. Khi đó, Mộ Linh là
người đầu tiên phát hiện ra, sau đó ta đi đến, nhìn thấy khí huyết và linh tính
trong năm bộ thi thể đó đã bị người ta lấy sạch.”
Chỉ là tầm mắt của Trác Bạch Vân đi qua chỗ nào, thì tất cả mọi người đều lạnh
lùng, không có ai nói một lời.
Mấy người Lộ Trần, Ứng Hạo Bạch, Lệ Mãn Sơn thì lại tay đè đao kiếm, tràn
đầy sát ý.
Nội tâm Trác Bạch Vân lập tức chìm xuống, quá nhiều người chết, mà đám
người xung quanh hắn lại là khu vực sương máu nồng đậm nhất. Có lẽ người
nhìn thấy tình cảnh đó đã chết sạch rồi.