Thần Cơ Học Sĩ - Tư Đồ Lễ ở trên ao thuốc thì lại cực kỳ tức giận.
Cái tên Sở Hi Thanh này, quả nhiên là biến cố lớn nhất trong ngày hôm nay.
Người này cứu Thi Cẩu - Lệ Mãn Sơn và Bạch Tiểu Chiêu thì cũng thôi đi,
cũng chỉ kéo dài thời gian hắn tái tạo cơ thể, trì hoãn thêm nửa canh giờ mà
thôi.
Nhưng kẻ này lại không biết sống chết, còn dám kéo Tư Hoàng Tuyền từ trên tế
đàn xuống!
Đây chính là tế phẩm hiến cho Táng Thiên! Là một phân đoạn quan trọng nhất
trong kế hoạch của hắn, là mấu chốt trong việc thành bại của hắn.
Cái tên tạp chủng này, làm sao dám? Làm sao dám?
Ngay sau đó, Tư Đồ Lễ đã cảm nhận được hậu quả khi không còn tế phẩm.
Bàn tay che trời đang vồ lấy bốn cỗ Vân Hải Kiếm Khôi ở trên bầu trời của Ma
Thần – Táng Thiên, bỗng nhiên dừng lại.
Hai con mắt ở hai bên vú của hắn, nhìn về phía dưới với vẻ ngạc nhiên.
Khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy choáng váng.
Cảm giác này giống như đang một mình đi thuyền trên biển cả, lại bị một con cá
mập khổng lồ để mắt tới vậy.
Tư Đồ Lễ ở phía trên ao thuốc phát ra một tiếng kêu rên, tứ chi hắn giãy dụa
kịch liệt, từng ngọn từng ngọn lửa đen bắt đầu thiêu đốt trong và ngoài cơ thể
của hắn.
Đây là phản phệ, là phản phệ sau khi hiến tế thất bại.
Ma Thần – Táng Thiên không nhận được tế phẩm của hắn, liền chuyển sang lấy
thần phách của hắn.
Tư Đồ Lễ đau đớn không chịu nổi, cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo, tứ chi run
rẩy không thôi.
“Táng Thiên!”
Tư Đồ Lễ ngửa đầu lên, lạnh lùng nhìn bóng người hư ảo của Ma Thần – Táng
Thiên ở bên trên, trong mắt hắn chỉ có không cam lòng.
Nhưng giờ phút này, nếu như hắn hơi do dự, thì việc tái tạo cơ thể sẽ sắp thành
lại bại. Nguyên thần của hắn cũng sẽ bị vây khốn trong Hồn Tinh, vĩnh viễn
trầm luân.
Hàm răng của Tư Đồ Lễ nghiến chặt, cố gắng phun ra vài câu nói: “Tiểu tư Tư
Đồ Lễ! Hôm nay tình nguyện nhập ma, nguyện dùng thân thể này làm tôi tớ của
Táng Thiên!”
Làm chó săn cho Ma thần, dù sao cũng tốt hơn là trở thành một viên Hồn Tinh.
Một tu sĩ thuật võ song tu nhị phẩm, có giá trị hơn nhiều một viên Hồn Tinh
Tư Đồ Lễ thấy đám lửa đen trên người mình đã biến mất, nhưng sau đó ,hắn
phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Trên da thịt vốn đang tái tạo của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ như
máu, thân thể của hắn cong lên giống như một con tôm tép, xương sống phía
sau lưng cũng kéo dài, hiện ra từng nhánh từng nhánh gai xương trắng ởn.
Giữa lông mày hắn lại hiển hóa ra vô số ma văn màu đen, chỉ chớp mắt đã tràn
ngập khắp khuôn mặt, lại có thêm hai đường dài màu máu ở dưới khóe mắt của
hắn.
Sau khi cơn đau đớn kịch liệt kia trôi qua, Tư Đồ Lễ liền giận không kiềm được
mà nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Cái tên tạp chủng này!
Chờ hắn thành công, chuyện đầu tiên hắn làm chính là chém tên Sở Hi Thanh
này thành muôn mảnh.
Tâm thần Sở Hi Thanh run lên, sau đó lại hơi cau mày.
Hắn không ngờ mình kéo Tư Hoàng Tuyền ra khỏi tế đàn, mà vẫn không thể
ngăn cản Tư Đồ Lễ.
Tư Hoàng Tuyền nhìn thấy cảnh này thì cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tên Tư Đồ Lễ này độc ác và hung tàn như vậy, sao có thể từ bỏ như vậy được?
Dù cho có lưu lạc thành con rối của Ma thần, thì người này cũng sẽ liều mạng.
Tuy nhiên, một khi Tư Đồ Lễ làm như vậy, thì lục đại tiên tông và triều đình sẽ
không tha cho hắn.
Sở Hi Thanh hơi suy tư giây lát, liền hỏi dò Tư Hoàng Tuyền: “Trên người
ngươi có thứ gì có hiệu quả phá pháp thuật không?”
“Hiệu quả phá pháp thuật?” Tư Hoàng Tuyền hơi gật đầu: “Có! Chính là đôi
song đao này của ta, trong đó được trộn lẫn một ít Thủ Sơn Chi Đồng, có thể
phá tan pháp thuật.”
Giọng nói của hắn bỗng nhiên im bặt, chỉ vì thân thể hắn không tự chủ được mà
rút song đao ra, chém thẳng vào cổ họng của Sở Hi Thanh.
Đây chính là Khiên Tâm Cổ, đám cổ trùng này vẫn chưa bị loại bỏ, vẫn có thể
điều khiển cơ thể hắn.
Sở Hi Thanh thấy thế thì hơi lắc đầu, sau đó Huyết luyện đao phù văn của hắn
‘sặc’ một tiếng, ra khỏi vỏ một lần nữa.
Ngay khi song đao của Tư Hoàng Tuyền chém đến trước người Sở Hi Thanh,
thì một ánh đao màu đen bóng đã vỗ vào thái dương của Tư Hoàng Tuyền.
Đùng!
Theo một tiếng vang trầm, thân thể Tư Hoàng Tuyền bay ra ngoài mấy trượng,
bị một cái sống đao của Sở Hi Thanh làm cho hôn mê bất tỉnh.
Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, sau đó cất bước đi đến bên cạnh Tư Hoàng Tuyền
đã ngất xỉu, hắn cầm đôi Hồ Điệp Song Đao ở dưới đất lên.
Đầu tiên, hắn áng chừng một chút, sau đó lại múa múa hai cái để làm quen với
đao, cuối cùng hắn cất bước đi về phía ao thuốc kia.
Tư Đồ Lễ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc, lòng thầm nói rốt cuộc
cái tên này muốn làm cái gì?
Sau đó, hắn thấy Sở Hi Thanh bỗng nhiên múa đao, một đao đánh vào phía
trước của ao thuốc.
Làm cho cấm chế ở ở xung quanh ao thuốc kêu lên ‘răng rắc’.