Bá Võ - Khai Hoang

Chương 412

Tả Thanh Vân nghe vậy thì không biết nói gì hơn.
Hắn nhìn bờ sông hoang vu tràn đầy cỏ lau và cỏ dại này, lòng thầm nói người
ta bị choáng váng thì mới thuê cửa hàng và nhà kho ở chỗ này.
Hắn còn muốn đưa tay sờ trán của Sở Hi Thanh, xem xem đầu tên này có nóng
đến choáng váng hồ đồ rồi hay không.
Tuy nhiên, hai người đều là nam tính, mà động tác này lại quá thân mật.
Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly cũng nhìn nhau một cái, Lục Loạn Ly lại cười ‘ha
ha’, lòng thầm nói tên này quả thực là thèm tiền đến mức phát điên rồi.
Sở Vân Vân thì lại âm thầm thở dài, lòng thầm nói mình nên để dành một ít tiền
riêng, không thể đưa hết cho tên Sở Hi Thanh phá sản này được.
Bằng không thì bí dược thất phẩm và tài nguyên tu luyện của bọn họ phải làm
sao?
Đúng lúc này, Lý Thần Sơn dẫn một ông lão có chòm râu trắng, tinh thần rất tốt
đi đến.
Ông lão này khoảng tầm sáu mươi, lại chỉ mặc một bộ quần áo ngắn màu xanh
tại mùa đông khắc nghiệt này, cơ bắp rắn chắc trên người làm cho bộ quần áo
kia căng phồng lên, da thịt toàn thân ngăm đen, có vẻ cực kỳ khỏe mạnh cường
tráng.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông lão này hơi âm trầm, vẻ mặt không vui.
Hắn bị Lý Thần Sơn cưỡng ép ‘mời’ đến, phía sau còn có mấy tên bang chúng
của Tây Sơn Đường đang đè đao, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Thần Sơn đi đến trước mặt Sở Hi Thanh, cúi người thi lễ: “Đường chủ, ta đã
mời người đến rồi. Có người nói Lương Chân này chính là người giỏi nhất vùng
Tú Thủy này. Trước kia hắn từng là Đô thủy trường thừa của Đô thủy giám
Đông Châu, còn từng phụng chiếu tham dự khơi thông sông Đại Vận ở phía
nam Lạc Châu, từng đảm nhiệm chủ bạc của công nhân trên sông.”
Sở Hi Thanh nhìn ông lão kia, lại không khỏi sững sờ.
Đúng là không thấy được nha.
Đỏ thủy trường thừa là chức quan bát phẩm, nhưng mà trang phục của ông lão
này lại giống như một lão nông.
Trên mặt Sở Hi Thanh nở nụ cười, nghiêm túc thi lễ về phía người này.
Hắn biết đối phương hơi tức giận, vì vậy mà đi thẳng vào vấn đề: “Lương lão!
Thực không dám giấu giếm, Sở mỗ muốn mở một kênh đào nhỏ ở trấn Tây Sơn,
thủ hạ của ta lại không quen làm mấy chuyện đào kênh này, cần tìm một người
có kinh nghiệm phong phú để hỗ trợ. Chắc hẳn đám thuộc hạ này của ta nghe
danh của Lương lão cho nên mới đến nhà mời, bọn họ không biết lễ phép, kính
xin Lương lão gia tử đừng trách móc.”
Ông lão vốn đang cười gằn không thôi, vẻ mặt tràn đầy xem thường.
Mà khi Sở Hi Thanh nói được một nửa, lông mày rậm của hắn hơi nhướng lên:
“Kênh đào? Kênh đào gì?”
“Đương nhiên là kênh đào Tây Sơn!” Tinh thần của Sở Hi Thanh rất phấn chấn:
“Bắt nguồn từ hai nơi Đông Lộc và Nam Lộc của Tây Sơn, tụ tập nguồn suối
đông đảo ở Tây Sơn mà thành sông, kênh đào kéo dài hai mươi lăm dặm đến
trấn Tây Sơn, sau đó lại đi theo hướng đông, trải qua năm mươi lăm dặm nữa
đến đây, hòa vào sông Thần Tú. Ta muốn kênh đào này phải rộng hai mươi
trượng, nước sâu ba mươi trượng, có thể để để thuyền lớn chạy song song với
nhau.”
Ông lão nghe vậy, nhất thời nheo mắt lại: “Từ Tây Sơn kéo dài đến tận sông
Thần Tú? Đây đúng là một chuyện lợi nước lợi dân. Nhưng chuyện này rất khó,
ven đường phải trải qua ruộng đất của mười mấy nhà địa chủ hào cường, chỉ sợ
các hạ không thể làm được. Ngoài ra, kênh đào là một chuyện lớn cỡ nào chứ?
Chỉ sợ nha môn quận Tú Thủy sẽ không ngồi xem.”
“Việc này thì Lương lão không cần lo lắng.”
Sở Hi Thanh cười khẽ một tiếng, lấy khí thế chỉ điểm giang sơn ra, một ngón
tay chỉ về phía Tây Sơn: “Ta đã mua tổng cộng hơn bảy trăm khoảnh, kéo dài từ
Tây Sơn đến sông Thần Tú. Chiều rộng bốn mươi trượng, nơi hẹp nhất cũng có
hai mươi tám trượng, mà địa thế lại là một đường thông suốt, thừa sức đào một
con kênh rộng hai mươi trượng.”
“Thử hỏi ra đào rãnh nước ở trên đất nhà mình, thì liên quan gì đến quan phủ
chứ? Cũng liên quan gì đến đám địa chủ và cường hào nông thôn kia chứ? Vì
vậy, bây giờ ta chỉ muốn biết, nếu như ta muốn đào thông còn kênh này trong
vòng một tháng, thì ta phải mất bao nhiêu bạc?”
Đào một con kênh sâu chín mét, rộng sáu mươi mét, dài tám mươi dặm, đặt ở
hiện đại thì cũng không phải một công trình nhỏ.
Tuy nhiên, nhân lực của thế giới này rất lớn, võ tu cửu phẩm đi đầy đất, mà lại
không thiếu đồ sắt.
Tả Thanh Vân nghe đến đây, không khỏi ngây người một trận: “Kênh đào? Đây
chính là việc đầu tư làm một lần hưởng cả đời mà ngươi nói?”
Sở Hi Thanh gật đầu: “Đúng là như vậy, ngày sau con kênh này của ta có thể để
cho thuyền lớn năm ngàn thạch đi qua, một liền một trăm lượng bạc ròng. Đám
địa chủ kia muốn lấy nước từ kênh đào của ta, thì phải trả ta một trăm đồng tiền
cho mỗi một mẫu nước, ngươi nói cuộc làm ăn này có khá khẩm hay không?”
Sau khi đào được con kênh này, hắn dự tính mình còn cải tạo được hai trăm
khoảnh ruộng nước thượng đẳng. 

Bình Luận (0)
Comment