Bá Võ - Khai Hoang

Chương 414

Quả nhiên là Lâm Hải Chu thị rất có hứng thú, cùng ngày hôm đó Chu Tượng
Sơn đã dẫn người chạy đến đây, mà còn đầu tư bă mươi lăm vạn lượng bạc,
chiếm một phần mười cổ phần. Còn mấy nhà Lộ gia, Ứng gia, Thủy Vân Cung.
. . cũng lục tục chạy đến đây, cũng đầu tư khoảng tầm tám mươi vạn.
Bộ phận còn lại do Thiết Tiếu Sinh tập hợp tài sản riêng của mười bảy vị đường
chủ Thiết Kỳ Bang, lại lôi kéo một số hiệu buôn có quan hệ thân thiết ở quận
Tú Thủy vào cuộc.
Sở Hi Thanh thì phải nhường sáu phần mười cổ phần của kênh đào này ra.
Sở Hi Thanh không những không cảm thấy bất mãn, mà trái lại còn cảm thấy
vui mừng.
Thu nhập trong tương lai của hắn không chỉ không giảm xuống vì bị giảm cổ
phần, trái lại còn tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, chuyện lớn như kênh đào cũng sẽ khiến cho quan phủ kiêng kị, cũng
khiến cho thế lực khắp nơi đỏ mắt.
Hắn chỉ là một bát phẩm thượng, không nuốt nổi con kênh đào ngày thu đấu
vàng này!
Mà bây giờ, rất nhiều thế gia của Lâm Hải nhảy vào cuộc, khiến cho nha môn
quận Tú Thủy không dám vọng động.
Sở Hi Thanh còn chuyển nhượng cho Tả Thanh Vân 5% cổ phần, không chỉ bù
vào tiền trả nợ, mà hăn còn cầm ba vạn lượng bạc từ trong tay vị nha nội này.
Tả Thanh Vân cảm thấy rất ngại ngùng.
Dựa theo số tiền của các thế gia kia đầu tư để tính toán, thì giá trị của 5% cổ
phần này lên đến mười bảy vạn lượng bạc là ít.
Một khi con kênh đào này hoàn thành, mỗi ngày sẽ có không dưới một trăm
chiếc thuyền lớn vạn thạch lưu thông, thuyền nhỏ thì nhiều vô số kể, có thể hiểu
thu nhập sẽ cao đến mức nào.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh coi hắn như người đầu tư mạo hiểm, nên kiên trì ý kiến
của mình.
Chờ đến khi tất cả mọi người thỏa thuận xong xuôi, thì đã đến giao thừa.
Đêm nay, Sở Hi Thanh và Thiết Tiếu Sinh, Tả Thanh Vân, Chu Lương Thần,
Chu Tượng Sơn, Lý Thần Sơn. . . mấy người cùng nhau nâng cốc trò chuyện
vui vẻ, chơi đoán số hành lệnh, ca hát nhảy múa.
Tửu lượng của Sở Hi Thanh vẫn không tốt, uống được một nửa liền gục, bất
tỉnh nhân sự, dựa vào bàn ngủ say như chết, để Sở Vân Vân nhíu chặt mày.
Mãi đến tận đêm khuya, chùa miếu ngoài thành bắt đầu đánh chuông, thì bữa
rượu này mới kết thúc, tất cả mọi người đều là bước chân tập tễnh, mang theo
men say rời đi.
Chờ đến khi trong viện yên tĩnh không tiếng người, Sở Vân Vân liền đứng ở
hành lang, nàng chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn phương xa, vẻ mặt thẫn thờ.
Ngay khi Sở Vân Vân không nhịn được mà phát ra một tiếng than thở, thì Sở Hi
Thanh chợt đứng dậy từ trên bàn.
Thần sắc hắn ung dung như không có chuyện gì xảy ra, đi đến sau lưng Sở Vân
Vân: “Sao đột nhiên lại thở ngắn than dài rồi? Cái này không giống với Tần đại
tướng quân ngươi, là đêm giao thừa để ngươi nhớ đến người nhà sao?”
Sở Vân Vân khá là kinh ngạc, nhìn Sở Hi Thanh nói: “Ngươi không say? Vừa
rồi là ngươi giả bộ?”
Chuyện này rất không đàng hoàng . . .
Sở Hi Thanh liền cười ‘khà khà’, sờ sờ mũi: “Đương nhiên là giả bộ, đám người
này đều không có ý tốt, tất cả đều liều mạng chuốc rượu ta. Nếu như ta không
giả bộ say, thì đêm nay phải chịu tội rồi.”
Hắn cũng không dẫm vào vết xe đổ của mấy ngày trước.
Sở Vân Vân thấy buồn cười, sau đó lại chuyển thành tự giễu, nàng ngắm nhìn
bầu trời: “Đêm giao thừa, lại có chút phiền muộn, trước kia ta sẽ không như
vậy. Nhưng ta bây giờ. . . còn có người nhà sao?”
Nàng cảm thấy đời này của mình thật sự quá thất bại.
Đi đến nước này, lại không có ai giúp đỡ.
Nàng không thể nào tin tưởng những người ‘nhà’ kia nữa.
Chỉ có những người thân thiết nhất, mới có thể để cho nàng bước vào cạm bẫy
mà không hề đề phòng gì cả.
Nàng cũng không thể tin bạn tốt ngày xưa nữa.
Ngày đó, cũng có hai vị bạn tốt của nàng ở trong bữa tiệc đấy, nhưng bọn họ
đều lựa chọn ngồi nhìn.
Càng không thể nào tin tưởng vị quân vương mà nàng hiệu lực, Kiến Nguyên đế
của Đại Ninh.
Nếu như không có Kiến Nguyên đế cho phép, thì sao đám người kia có thể liên
thủ ra tay với nàng chứ?
Sở Vân Vân đến giờ vẫn không hiểu được, vì sao chim chưa chết mà đã cất
cung đi rồi?
“Bên cạnh ngươi còn có ta.” Sở Hi Thanh nhướng mày lên, quyết đoán nắm lấy
bàn tay nhỏ của Sở Vân Vân.
Điều khiến cho hắn giật mình chính là, Sở Vân Vân lại không từ chối. . .
Trong lòng Sở Hi Thanh vui vẻ, trên mặt lại nghiêm túc: “Nhiều nhất là tám
năm, chúng ta nhất định có thể trở về kinh thành, điều tra rõ ràng tất cả mọi
chuyện! Chấm dứt tất cả ân oán của chúng ta.”
Hắn sẽ cố gắng leo lên nhất phẩm trong vòng tám năm này, trợ giúp Sở Vân
Vân khôi phục tu vị.
Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh một chút, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc
khó tả.
Trên thế giới này, chỉ có thiếu niên trước mắt này, mới có thể làm cho đáy lòng
của nàng cảm thấy ấm áp.
Sở Hi Thanh tựa như một loại ma lực nào đó, có thể làm cho tâm trạng phiền
muộn của nàng khôi phục bình thường. 

Bình Luận (0)
Comment