Bá Võ - Khai Hoang

Chương 472

Đợi đến ba tháng sau, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh sẽ bước vào lục phẩm hạ,
nên để Sở Hi Thanh cõng cái nồi này cho nàng là ổn.
Còn về phần những pháp khí trong tay của nàng, ai biết được chứ? Thế gian này
có rất nhiều pháp khí, cũng có vô số pháp khí có hình dáng tương tự, chức năng
tương đồng đấy thôi.
Nhưng pháp khí này đã dính Hóa Thi Thủy, chắc chắn là nàng sẽ không dùng,
nhưng có thể bán ở chợ đen, hoặc là cho thủ hạ của cha nàng dùng là được.
Lục Loạn Ly âm thầm vui sướng vui vẻ, sau khi giải quyết xong chuyện này,
còn phải đòi Sở Hi Thanh thêm chút tiền mới được.
Nàng là một đại cao thủ có sức chiến đấu sánh vai với ngũ phẩm, mà chỉ cho
bốn trăm lượng bạc một tháng, thật sự là quá thiệt thòi.
Trong nhà đúng là cho nàng không ít thứ tốt, bí dược, pháp khí, chiến đồ. . . tất
cả đều không thiếu, nhưng mà không có quá nhiều tiền mặt.
Nhà bọn họ nắm giữ ba tòa bí cảnh cao phẩm, còn có luyện khí sư và luyện đồ
sư cao siêu, nhưng do bị triều đình truy nã nên thiếu đường dây tiêu thụ, các
loại kỳ trân dị bảo trong bí cảnh và pháp khí, chiến đồ thì có rất nhiều, nhưng lại
rất khó để đổi thành tiền mặt bạc trắng.
Sở Hi Thanh mà nàng vừa nhắc đến, lúc này hắn đã chuyển sự chú ý ra ngoài ổ
bảo.
Từ khi hắn đi vào trong ổ bảo, hắn chỉ ra tay có sáu lần, lấy khoái đao để giết
năm vị thất phẩm thượng, một vị thất phẩm hạ có sức chiến đầu vượt cấp.
Còn đám người còn lại thì giao cho Lý Thần Sơn và Ngụy Dương giải quyết.
Sức chiến đấu của hai người này đã tiếp cận lục phẩm, trấn áp một đám tạp
chủng này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuyệt đại đa số thời gian, Sở Hi Thanh đều dùng đao ý của mình để trấn áp ổ
bảo, trợ giúp đám bang chúng dưới trướng chiến đấu.
Đến bây giờ, chiến sự bên trong ổ bảo cơ bản là đã xong.
Võ tu thất phẩm trong ổ bảo cũng không còn bao nhiêu người.
Gia binh của Văn gia cũng đã bị diệt gần hết, chỉ còn lại hơn hai trăm người
đang cố gắng chống cự ở chủ viện.
Những tráng đinh kia thì lại không có chiến ý mấy, vừa thấy tình hình không ổn
liền vứt binh khí, dồn dập quỳ xuống đầu hàng.
Bởi vậy, Tây Sơn Đường có rất ít thương vong, đến giờ chỉ có bảy người chết
trận, hai mươi chín người bị thương.
Dự tính nhiều nhất một trăm cái hô hấp nữa là có thể quét sạch toàn bộ tàn quân
ở trong ổ bảo.
Tuy nhiên, hai ngàn tướng sĩ của quận quân Tây Sơn đã bắt đầu tăng tốc, bọn họ
chỉ còn cách ổ bảo không đến bảy dặm.
Có ba trăm kỵ binh đã xung kích đến cổng lớn của ổ bảo.
Kỵ binh của quận quân địa phương có sức chiến đấu khá bình thường, không
thể gọi là tinh nhuệ. Trong đó cũng chỉ có tầm hai mươi người được mặc giáp
sắt.
Nhưng ba trăm kỵ binh thúc ngựa chạy nhanh, xung kích về phía cổng lớn, thì
khí thế này cũng hết sức dọa người.
Tuy rằng bảy mươi tên bang chúng của đàn chữ Hi đã kết trận, nhưng sắc mặt
của bọn họ vẫn hơi tái nhợt.
Sở Hi Thanh thì lại không để ý lắm, đứng thẳng trên cổng lớn, nhìn từ trên xao
xuống đám kỵ binh có khí thế hùng hổ kia.
Hắn quay sang dặn dò Lỗ Bình Nguyên: “Chiến sự bên chủ viện có thể giải
quyết trong thời gian ngắn. Sau đó ngươi dẫn người đi lục soát tiền và hàng
trong Văn gia bảo, ta cho người một khắc thời gian, không được để sót lại bất
cứ thứ gì.”
Ánh mắt Lỗ Bình Nguyên lại hơi hoảng hốt, hắn cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao bên mình lại thắng được chứ? Hơn
nữa còn thắng gọn gàng, nhẹ nhõm và thoải mái như vậy nữa!
Nếu so sánh thực lực, thì rõ ràng là Văn gia bảo càng mạnh hơn, có thể nói là
mạnh hơn vài lần!
Đây là bốn vị lục phẩm hạ, và hơn ba mươi thất phẩm đấy!
Làm sao lại bị Tây Sơn Đường tiêu diệt trong thời gian ngắn ngủi như vậy chứ?
Tây Sơn Đường của mình mạnh mẽ như vậy sao?
Hắn hoàn toàn không hiểu đám cao thủ bên trong Văn gia bảo đã làm cái gì?
Tuy nhiên, Lỗ Bình Nguyên đã vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung này.
Ông chủ càng mạnh mẽ thì càng tốt, như vậy thì công việc này mới có thể dài
lâu.
Nhưng hắn cũng nhất định phải trung thành hơn, tận tâm tận lực làm việc nhiều
hơn.
Lỗ Bình Nguyên cúi người thi lễ: “Đường chủ yên tâm! Kho bạc của Văn gia ở
ngay dưới lòng đất phía đông viện. Người này tự cho rằng Văn gia bảo không
thể bị phá, cho nên không thèm che giấu. Người này cũng không thích gửi vàng
bạc vào tiền trang, ta cho rằng vàng bạc ở nơi này không dưới hai mươi lăm vạn
lượng.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, sắc mặt ung dung hơn vài phần.
Ví trận chiến ngày hôm nay, hắn đã thiếu nợ đến ba mươi bốn vạn lượng bạc.
Còn phải trưng thu thêm năm mươi vạn thạch thuế ruộng, ba mươi một vạn
lượng thuế đầu người, áp lực rất lớn.
Hắn cũng có thể hồi vốn rồi. 

Bình Luận (0)
Comment