Bá Võ - Khai Hoang

Chương 473

Địa chủ cường hào ở thế giới này đều không thích gửi vàng bạc vào trong cửa
hàng bạc và tiền trang.
Cần phải biết tại cổ đại, gửi vàng bạc trong tiền trang là không có lãi, không
những thế mà còn phải mất phí quản lý cho tiền trang.
Một tấm ngân phiếu giá trị trăm lượng bạc, bình thường chỉ có thể đổi chín
mươi chín lượng bạc ở tiền trang. Nếu như là năm tháng xa xưa hơn, bình
thường còn khấu trừ một phần mười.
Bởi vậy, đám đại chủ cường hào này, phàm là có chút thực lực thì sẽ không bao
giờ gửi vàng bạc vào trong tiền trang.
Bọn họ cho rằng mình có thực lực bảo vệ, dựa vào cái gì mà để tiền trang ăn
tiền của mình?
Theo hắn biết, Văn gia còn kinh doanh một cửa hàng bạc nhỏ ở trên trấn.
(cửa hàng bạc cũng tương tự tiền trang, nhưng quy mô nhỏ hơn)
Nhưng Văn Thiên Tài làm ăn không quá xanh chín, cho nên rất ít người gửi bạc
ở nhà hắn.
“Còn cả kho lúa nhà bọn họ nữa, đây là thứ quan trọng nhất, không được sai
sót.”
Nắm bạc thu lương ở mùa xuân là một chuyện rất không có lời.
Sau khi Sở Hi Thanh phân phó xong, liền lăng không nhảy xuống cổng chính
của ổ bảo.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, ba trăm kỵ binh kia đã xung kích đến nơi
cách đàn chữ Hi mười trượng.
Sở Hi Thanh hạ xuống từ trên không, sau đó trường đao ra khỏi vỏ, một tiếng
kim loại sắc bén nhất thời vang lên giữa không trung.
“Cheng!”
Con cự thú đầu rồng thân sài dữ tợn kia lại xuất hiện trên đỉnh đầu của Sở Hi
Thanh một lần nữa, phát ra tiếng gầm gừ chấn động khiến cho người ta sợ hãi.
Đao ý hóa hình, càn quét xung kích trong phạm vi ba mươi trượng chung
quanh.
Ba trăm kỵ binh kia đứng mũi chịu sào, không chỉ bọn họ hiện ra vẻ nhăn nhó,
thần sắc đau đớn.
Mà đám ngựa ở dưới thân bọn họ cũng không nhịn được, chúng nó hoặc là ngã
quỵ xuống, hoặc là đột nhiên dừng lại rồi gào thét.
Đám kỵ binh kia bất ngờ không kịp chuẩn bị, dưới tác dụng của quán tính, bọn
họ đều bị ngã ngựa. Tất cả ba trăm kỵ binh, đều là một mảnh người ngã ngựa
đổ.
Trước cổng lớn của ổ bảo, nhất thời vang lên những tiếng ngựa kêu, ngựa hí.
Những kỵ binh này, phải có hơn hai mươi người trực tiếp ngã chết.
Lưu Nhược Hi ở phía sau, trong mắt nhất hiện hiện lên một tia kỳ dị.
Đây chính là Nhai Tí đao ý, chính là Nhai Tí đao ý có thể một ngựa đánh ngàn!
Đường chủ nói nàng cũng có tố chất tu luyện Nhai Tí đao ý, có thể cố gắng đi
nghiên cứu loại đao ý này.
Nàng không thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên đến mức cao nhất, nhưng ít nhất
cũng có thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên đến khoảng tầng mười hai.
Nhai Tí đao ý tầng mười hai, đã có thể lấy một địch vạn!
Cái môn đao ý này có thể mượn địch ý ác ý sát ý của kẻ địch, để kéo cường độ
đao ý của mình lên cao, còn thể đả thương lực lượng tinh thần của đối thủ.
Đây mới là chỗ đáng sợ của nó.
Lực lượng tinh thần mà kẻ địch bị xung kích, tương đương với lực lượng tinh
thần của Sở Hi Thanh cộng với đao ý của hắn.
Ngay một chớp mắt tiếp theo, Lưu Nhược Hi đã thu hồi tâm tư, rút song đao ở
bên hông ra.
“Giết!”
Nàng chạy lên đầu tiên, bảy mươi bang chúng dưới trướng lập tức rút đao rồi
xông lên theo sau.
Một vị Giáo Úy thất phẩm ở cách đó không xa đang cố gắng chống lại đao ý
của Sở Hi Thanh, gian nan rút chân trái ra khỏi con ngựa trên mặt đất.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy, thì Lưu Nhược Hi đã giết đến trước
mặt hắn.
Phốc!
Theo một tiếng phốc, tên giáo úy có tu vị thất phẩm kia còn chưa kịp phản ứng
gì, liền bị một đao của Lưu Nhược Hi bổ đôi đầu.
Mà lúc này, chỉ huy của kỵ binh quận quân Tây Sơn đã giết đến trước mặt Sở Hi
Thanh.
Hắn đã tức đến muốn rách cả mí mắt, gần như sắp điên lên vì đám thuộc hạ đã
chết.
Người này cũng biết, nếu ba trăm thuộc hạ của mình muốn thoát khỏi nơi này,
thì nhất định phải loại bỏ đao ý của Sở Hi Thanh.
Mà ngày khi hắn tiếp cận Sở Hi Thanh, chỉ thấy thiếu niên trước mặt lại tỏ vẻ
xem thường.
Tay trái và tay phải của Sở Hi Thanh đồng thời vung đao lên.
Cực chiêu – Phong Chi Ngân!
Hắn không có Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ của Tần Mộc Ca, nên không
thể làm được hai tay như một.
Tuy nhiên, hắn có Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ, thiên phú này khiến cho hai
tay của hắn càng linh hoạt hơn, tốc độ tay cũng cực cao. Hắn kiên trì rèn luyện
trong mộng cảnh, nên lực khống chế hai tay của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ.
Còn có mấy thiên phú như Thuần Dương, Thần Thương và Táng Thiên, cũng
cung cấp lực lượng không kém hơn võ tu thất phẩm.
“Keng! Phốc. . .”
Đao thứ nhất của Sở Hi Thanh bị đối phương ngăn cản, đao thứ hai thì đã gọt
đầu của kẻ này xuống.
Phía hai bên hắn, bảy mươi bang chúng của đàn chữ Hi đã nhảy vào đám quân
trận tán loạn ở đối diện, lấy tư thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi mà bắt
đầu tàn sát. 

Bình Luận (0)
Comment