Hai ngày sau, con thuyền nhỏ của bọn họ vẫn ngược dòng lên phía bắc.
Sau khi ra khỏi quận Tầm Dương ở thượng du sông Thần Tú, liền đến ngã rẽ, đi
vào một đoạn sông uốn lượn ở góc tây.
Mà khi chiếc thuyền này tiến vào địa phận của quận Giang Đông, Sở Hi Thanh
bảo nhà đò cập bờ thả neo.
Hắn đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng nhìn về phương xa, nhìn về phía một tòa núi
cao xanh um tươi tốt, đỉnh núi có tuyết trắng bao phủ ở bờ bắc sông Thần Tú.
Đó chính là bản sơn của tông môn lánh đời Thi Sơn tông --- Vạn Thi thần sơn!
Sở Hi Thanh không khỏi sờ sờ đám ngân phiếu trong tay áo của mình, lòng
thầm nói mình còn bốn vạn lượng bạc, không biết có đủ dùng hay không nữa?
Vốn là còn 64.000 lượng, nhưng trước khi xuất phát, Sở Hi Thanh thuận tiện đi
Thiên hộ sở Cẩm y vệ, đổi hay mươi viên Tứ chuyển Kim Thân Đan, hiện giờ
chỉ còn lại chút tiền này.
Thi Sơn tông là tông môn lánh đời, bọn họ không làm ăn kinh doanh gì cả, cũng
không mở võ quán gì cả.
Bình thường đều không nhìn thấy người của bọn họ đi lại trên giang hồ, nhưng
cái này không có nghĩa là Thi Sơn tông không kiếm tiền.
‘Sát thi’ mà bọn họ bồi dưỡng ra, rất nhiều nhân vật giang hồ và thương nhân
giàu có đều chạy theo như vịt.
Những sát thi này rất đắt, tiền thuê còn đắt hơn cả thuê võ tu cùng cấp.
Nhưng sát thi lại có một ưu điểm, mà đám võ tu cùng cấp không thể nào sánh
bằng.
Chúng nó tuyệt đối trung thành, chỉ cần phù lệnh khống chế sát thi vẫn còn, thì
vĩnh viễn không cần lo lắng bị chúng nó phản bội.
. . .
Cùng lúc đó, Tả Thanh Vân mang tầng tầng gông xiềng, leo lên một chiếc
thuyền quan đi đến kinh thành dưới sự xô đẩy của mấy tên Cẩm y vệ.
Ngay khi hắn bước lên boong thuyền, hắn quay đầu liếc mắt nhìn thành thị phía
sau, trong mắt hiện ra ý thẫn thờ và thê lương.
Bảy năm trước, hắn theo chân cha là Tả Thiên Lộ đi đến quận Tú Thủy, nhưng
chưa bao giờ nghĩ đến là mình sẽ dùng phương thức này để rơi đi.
Điều khiến Tả Thanh Vân thất vọng chính là, hắn tưởng rằng sẽ có người đến
đưa tiễn mình. Kết quả một đường từ quận nha đến bến tàu, lại không có bất kỳ
một người bạn tốt bạn cũ nào xuất hiện.
Đáng tiếc!
Khi còn ở trong đại lao thì bị đám Cẩm y vệ kia cho ăn cơm thiu canh cặn mấy
ngày, hắn cho rằng ngày hôm này có thể ăn một bữa thịt cá tươi ngon.
“Sao thế?” Tả Thiên Lộ đi ở ngay sau lưng Tả Thanh Vân, hắn mỉm cười nói:
“Ta đã nói là ngươi ở quận Tú Thủy bảy năm, kết giao toàn là bạn bè chó má,
nhưng ngươi lại tự cho là có tri kỷ ở khắp Tú Thủy. Nhưng hôm nay, khi Tả
Thanh Vân ngươi gặp rủi ro, lại có người nào đến tiễn ngươi một đoạn đường?”
Tả Thanh Vân nghe vậy liền lặng lẽ cười gằn, lòng thầm nói cha mình quả thực
là năm mươi bước cười một trăm bước.
“Ta không biết những người khác tế nào, nhưng ta biết Tư Không Hinh, Mị
Nương và Sở Hi Thanh nhất định sẽ không kiêng kị Đại lý tự thiếu khanh gì cả.
Có thể là bọn họ có việc gì đó nên đến muộn, cũng có thể là vì nguyên do nào
khác nên không thể đến được.”
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn về phía Tả Thiên Lộ: “Cha, ngươi cũng không có tư
cách nói ta, bình thường ngươi kết bạn với đám văn nhân nhã sĩ kia, bạn rượu
nhiều vô số, nhưng hôm nay có ai đến sao? Tốt xấu gì cũng mở một bữa tiệc
đưa tiễn, để cho người nhà chúng ta được ăn một bữa ngon, trước khi bị đám
Cẩm y vệ này mang đi nuôi cá.”
Khí tức của Tả Thiên Lộ nhất thời cứng lại, không còn gì để nói.
Sắc mặt của hắn thì âm trầm như nước.
Ngay cả Tả Thanh Vân cũng nhận ra sự dị thường của đám Thiên nha Cẩm y vệ
này, hắn há có thể không biết?
Mấy tên Cẩm y vệ bên cạnh đã mất kiên nhẫn, bọn họ dùng sức xô đẩy hai
người: “Còn không nhanh lên? Muốn ăn đòn sao?”
Thân hình Tả Thanh Vân lảo đảo, bị đẩy vào trong khoang thuyền. Trong lòng
hắn không khỏi âm thầm thở dài, thật ra thì hắn rất hi vọng Sở Hi Thanh sẽ đến
tiễn đưa hắn.
Tả Thanh Vân nghĩ, hôm nay sẽ giao những võ đài ở Miếu thị kia cho Sở Hi
Thanh.
Hắn cũng đã nói với Tư Không Hinh rồi, tất cả đều được bố trí ổn thỏa rồi.
Năm trăm võ sĩ áo đỏ dưới trướng hắn, còn có chín tòa võ đài và tòa Thắng Bại
lâu kia, tất cả đều chuyển sang tên cho Sở Hi Thanh.
Ngày đó, hai người uống rượu ở trong đại lao thì hắn chỉ lo mượn rượu giải sầu,
nên quên không nói chuyện này.
Mà ngay khi đám người Tả gia bị đẩy vào trong khoang thuyền, Bách hộ
Chương Minh của Cẩm y vệ cũng đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía thành Tú
Thủy phía trước.
Một vị Phó bách hộ dưới trướng hắn đi đến phía sau, chắp tay nói: “Bách hộ đại
nhân, mãi cho đến khi lên thuyền, tất cả bạn cũ của hai người Tả Thiên Lộ và
Tả Thanh Vân đều không có ai xuất hiện.”