Bách hộ Chương Minh nghe vậy thì bật cười, mặt hàm chứa vẻ trào phúng: “Cái
này chính là thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Nhưng đối với chúng ta
mà nói, thì đây là một tin tức tốt.”
Hắn liếc mắt nhìn về phương hướng trấn Tây Sơn: “Sở Hi Thanh ở trấn Tây
Sơn không có động tĩnh gì sao? Người này được xưng là nhân nghĩa vô song,
mà cũng không đến tiễn đưa Tả Thanh Vân?”
Người làm cho chắn cố kỵ nhất trong đám bạn bè của cha con Tả gia, chính là
Sở Hi Thanh này.
Người này rất có danh tiếng hiệp nghĩa, mấu chốt là thực lực dưới trướng hắn
cũng rất tốt. Hơn ngàn bang chúng, cấp độ lục phẩm cũng có hai người, còn có
một cao thủ ngũ phẩm thần bí nữa.
Nếu như người này muốn đứng ra bảo vệ hai cha con Tả gia, vậy thì sẽ rất phiền
phức . . .
“Bên phía Tây Sơn Đường không có động tĩnh gì.” Vị Phó bách hộ kia mở
miệng cười một tiếng: “Có thể là do chúng ta giấu diếm khá kỹ, cũng có thể là
do kẻ này chỉ mua danh chuộc tiếng, sợ đặc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương
triều.”
“Ta còn tưởng hắn là một anh hùng, nên đề phòng rất nhiều.”
Bách hộ Chương Minh lắc đầu, sau đó giẫm chân xuống boong tàu một cái:
“Lái thuyền đi! Chúng ta lên đường!”
. . .
Sau khi Tả Thanh Vân lên thuyền, liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Tầng dưới chót của chiếc thuyền này cũng âm u ẩm ướt, mùi vị khó ngửi,
nhưng hoàn cảnh lại tốt hơn đại lao kia nhiều. Cộng thêm đi thuyền xóc nảy,
khiến cho ngươi ta mệt mỏi choáng váng.
Tả Thanh Vân mất ngủ mấy ngày rồi, cộng thêm bị say sóng, cho nên chẳng
mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn mới bị người khác gọi dậy.
Tả Thanh Vân vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt ở khoang bên
cạnh.
Đó là mẹ của hắn.
Tả Thanh Vân nhíu chặt lông mày, trong lòng rất lo lắng cho thân thể của mẫu
thân. Tuy nhiên điều làm cho hắn lo lắng hắn, chính là tên Tiểu kỳ Cẩm y vệ
đang đứng trước mặt mình.
Người này cầm một cái khay, đặt ở trước mắt của hắn.
“Ăn cho ngon đi, chúng ta đã tốn không ít tiền vì bữa rượu thịt này, các ngươi
đừng để bị đói khi lên đường. . .”
Con ngươi Tả Thanh Vân co rụt lại.
Bên trong cái khay này có đầy đủ gà vịt thịt cá, rượu cũng là rượu ngon, mùi
rượu thấm đẫm lòng người.
Tả Thanh Vân lại không có ý mừng nào, trái tim của hắn đã chìm xuống tận đáy
vực.
Hắn nghĩ thầm đám người này thật là nhanh, thật là ác độc. Chắc hẳn là chiếc
thuyền này mới đi đến địa phận quận Tầm Dương, mà bọn họ đã không nhịn
được nữa rồi sao?
Tả Thanh Vân hít một hơi thật sau, ngăn chặn cơn rung động trong lòng, hắn
nhìn vào vị Tiểu kỳ Cẩm y vệ này với ánh mắt âm lãnh: “Các ngươi muốn làm
gì? Tả gia ta làm quan nhiều năm, có vô số bạn bè và quan hệ, hiện giờ chỉ là
tạm thời gặp nạn, nếu như nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, thì tất cả các ngươi
phải chôn cùng chúng ta.”
Tên Tiểu kỳ Cẩm y vệ kia nghe xong lại nở nụ cười trào phúng, không nói gì
mà đi ra khỏi phòng.
Tả Thanh Vân còn muốn nói gì nữa, lại nghe thấy tiếng của Tả Thiên Lộ truyền
ra từ gian phòng bên phải: “Thanh Vân, đủ rồi! Hôm nay chúng ta chắc chắn
phải chết, giữ chút thể diện đi.”
Khóe môi Tả Thanh Vân co quắp một cái, lòng thầm nói người chết đến nơi rồi
mà còn có thể diện gì?
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh lại, cầm đũa trong khay lên, bắt đầu ăn uống với vẻ
mất tập trung.
Đến nước này rồi, không ăn cũng phải ăn, dù sao cũng không thể làm quỷ chết
đói.
Nhưng mà bữa rượu thịt ngon lành này, vào trong miệng hắn lại trở nên nhạt
nhẽo vô vị.
Lúc này, bên trên khoang tàu lại có vài tiếng vang ‘thịch thịch thịch’.
Tả Thanh Vân ngưng thần lắng nghe, lại không nghe ra thứ gì cả.
Tuy nhiên, cách đó không lâu, nơi boong tàu lại truyền đến những tiếng bước
chân ồn ã.
Một lát sau, có một đám người mặc áo bào đỏ giống như trang phục của võ sư,
cả đám xông vào trong phòng của hắn, kéo Tả Thanh Vân đang đeo gông xiềng
ra bên ngoài.
Lúc này, toàn bộ tầng dưới chót đều là tiếng gào khóc của nữ quyến.
Tả Thanh Vân đi lên trên thì nhìn thấy cha mẹ mình, nhìn thấy hai tiểu thiếp của
Tả Thiên Lộ, nhìn thấy ba vị muội muội của mình.
Người một nhà bọn họ bị đẩy đến bên cạnh boong thuyền, ép phải quỳ trên mặt
đất.
Trên thuyền đã không còn Cẩm y vệ, chỉ còn một đám võ sư áo đỏ.
Tuy nhiên, vị Bách hộ Chương Minh kia vẫn ở trên thuyền, hắn nhìn Tả Thanh
Vân, cười nói: “Có bất ngờ hay không? Có ngoài ý muốn hay không? Hôm nay,
võ sư áo đỏ dưới trướng ngươi xông lên cướp người, chúng ta liều mạng chống
cự vẫn không thể địch lại, chỉ có thể rút lôi. Nhưng Tả gia các ngươi cũng
không có cơ hội làm trọng phạm của triều đình đâu, lát nữa các ngươi sẽ được
đoàn tụ dưới đáy sông.”
Sắc mặt Tả Thanh Vân trắng bệch như tờ giấy, hai tay hắn siết chặt, đầu ngón
tay đã đâm sâu vào trong da thịt.
Vừa rồi, hắn cũng chú ý thấy trang phục và binh khí của đám người này, hoàn
toàn giống hệt với đám thuộc hạ dưới trướng hắn.
Tả Thiên Lộ thì lại thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại