Tạ Chân Khanh cũng đã từng nghe thấy chuyện này, sau khi bội phục xong,
nàng cũng ý thức được Sở Hi Thanh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm thế nào.
Vị Đại lý tự thiếu khanh ở kinh thành kia, được xưng là lòng dạ độc ác. Từ khi
lên làm quan đã có thanh danh ác độc, bây giờ còn trở thành một thanh đao sắc
trong tay thiên tử.
Hắn sẽ không giảng hòa như vậy.
Hết lần này đến lần khác, Thần Tú Thập Kiệt đao của Thiên Cơ Các, lại đưa Sở
Hi Thanh lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Tên kia. . . tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì ở kinh đô. . .
Trên mặt Vương Triều Dương vẫn tràn đầy ý cười: “Như vậy người cho rằng Sở
Hi Thanh vào Thần Tú Thập Kiệt đao, là có đạo lý hay không?”
Tạ Chân Khanh nhíu mày liễu.
Nàng nhận ra vẻ xem thường Sở Hi Thanh trong lời nói của Vương Triều
Dương, bản năng muốn nói chuyện thay Sở Hi Thanh.
Nhưng lời đến bên miệng, lại bị Tạ Chân Khanh nuốt trở lại.
Công nhận, chuyện Sở Hi Thanh vào Thần Tú Thập Kiệt đao là quá hoang
đường.
Cần biết, chín người còn lại trên Thần Tú Thập Kiệt, người lót đáy cũng là nhân
vật trên Thanh Vân Tổng Bảng.
Dù nàng có thưởng thức tên kia đến thế nào, thì cũng không thể che giấu lương
tâm của mình.
“Tiềm lực của Sở Hi Thanh rất không tầm thường, tương lai có hi vọng vào Địa
Bảng. Vấn đề là hắn gia nhập võ quán Chính Dương và tu luyện quá muộn, nếu
như hắn nhỏ hơn một tuổi, thì đủ để sánh vai với chín người khác trên Thần Tú
Thập Kiệt đao, nhưng bây giờ thì vẫn thiếu một chút.”
“Không phải thiếu một chút, mà là còn kém rất nhiều. Sở Hi Thanh đã trên
đường đến kinh thành, lúc này, không biết có bao nhiêu người ở hai châu Hà và
Lạc muốn thử thân thủ của hắn. Lần này, chỉ sợ Thiên Cơ Các sẽ bị lột một lớp
da, bị giẫm vào vũng bùn rồi.”
Vương Triều Dương lắc đầu ‘chậc chậc’ không thôi, sau đó vung tay áo lên:
“Nói chính sự đi, lần này ta gọi ngươi đến đây là vì quận Tú Thủy. Bên kia sắp
có một trận đại chiến, ta muốn đích thân ngươi đi qua đó tọa trấn và giám sát.”
Tạ Chân Khanh nghe vậy thì rơi vào suy tư: “Trận đại chiến mà Học sĩ nói,
chính là chỉ Tây Sơn? Thẩm gia và Thượng Quan gia muốn ra tay với Tây Sơn
Đường rồi?”
Vương Triều Dương thì lại vừa cười vừa cầm chén trà trên bàn lên: “Sở Hi
Thanh đã vào nhánh sông Đại Vận, từ nơi đó chạy về quận Tú Thủy, dù có chạy
nhanh thế nào thì cũng phải mất ba ngày ba đêm. Cơ hội tốt như vậy, Thẩm gia
há có thể bỏ qua?”
“Lần này người đi qua đó, một là quan sát trận chiến này, xem trận doanh của
song phương có cao thủ nào đáng giá chú ý không. Hai là nghĩ biện pháp điều
tra rõ ràng thân phận của vị cao thủ ngũ phẩm thần bí của Tây Sơn Đường. Đây
là nhiệm vụ hàng đầu, Tạ quán chủ, ngươi nhất định phải làm hết sức. Cẩm y vệ
cũng không tra được chuyện này, vậy thì cũng chỉ có thể do Luận Võ Lâu chúng
ta đến làm.”
Vẻ mặt Tạ Chân Khanh trở nên nghiêm túc, ôm quyền nói: “Hạ quan rõ ràng!
Sẽ tận lực.”
Luận Võ Lâu bọn họ, ngoại trừ lập các bảng danh sách và Luận Võ Thần Cơ ra,
thì còn có trách nhiệm tìm hiểu tình báo, khống chế giang hồ thay cho triều
đình.
Bọn họ giống như một tấm mạng nhện trải khắp thiên hạ, khiến triều đình có thể
nắm giữ được mọi biến hóa trên giang hồ.
Vị cao thủ ngũ phẩm thần bí trong Tây Sơn Đường kia, đúng là cần quan tâm
nhiều hơn. Nơi Đông Châu này, không thể để một cao thủ ngũ phẩm không rõ
tồn tại được.
. . .
Cùng lúc đó, quận Tú Thủy, Quỷ Khốc hạp ở trên Tây Sơn.
Trước ba tòa thạch bảo mà Đơn gia xây dựng, là một mảnh mưa tên như châu
chấu.
Vô số mũi tên rơi xuống ba tòa thạch bảo giống như một cơn mưa xối xả tầm tã.
Khiến cho đám tộc binh của Đơn gia không ngóc đầu lên được.
Đơn Xích Linh trốn sau mặt tường, cau mày nhìn về phía trước.
Quỷ Khốc hạp là một trong hai lối ra của Đông Lộc Tây Sơn, không hiểm trở
như Nhất Tuyến hạp bên kia.
Bề rộng của nơi này khoảng tầm năm mươi trượng, có thể để cho vài trăm
người xếp hàng ngang.
Mà lúc này, mười hai cỗ thế lực tặc phỉ trên Tây Sơn, bao gồm cả Cửu Đao Ổ
và Bạch Vân Trại đã liên thủ với nhau. Tổng cộng hơn năm ngàn người, cũng
dùng các loại cung mạnh và trọng nỏ để bắn vào trong thạch bảo.
Mục đích của bọn họ không phải gây sát thương, mà là yểm trở cho tám chiếc
‘Lục tí sàng nỏ’ và mấy chiếc máy bắn đá loại nhỏ tiếp cận thạch bảo, đi vào
phạm vi tấn công của bọn chúng.
Đơn Xích Linh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi tái mét.
“Đây là khí giới quân dụng ở trong kho của quận quân Tú Thủy mà! Thẩm Chu
lại dám cho đám tặc phỉ này mượn sử dụng, thực sự là gan to bằng trời, quay
đầu ta nhất định phải cho bọn họ trả giá đắt.”
“Cha, lời này của ngài quá kỳ quái, bọn họ có thẻ đánh bạc như vậy ở trong tay,
không dùng mới là kỳ lạ đấy. Bằng không thì đám tặc phỉ này dùng cái gì để
công phá thạch bảo của chúng ta?”
Đây là một người trẻ tuổi đứng bên cạnh Đơn Xích Linh.
Người trẻ tuổi này có ngũ quan chính trực, tướng mạo vốn nên đường đường,
nhưng do thân thể quá mập mạp, nên ngũ quan bị chen thành một đoàn.