Vị này lắc lắc cái lông ngỗng trong tay, thần thái thong dong: “Phải làm sao mới
ổn đây? Thẩm Chu không động thì thôi, đã động thì như lôi đình. Lần này Tây
Sơn Đường có phiền phức rồi, hết lần này đến lần khác, Sở đường chủ lại không
ở nhà.”
“Rốt cuộc chúng ta có nên thủ cái miệng núi này không? Thủ thì nhà ta khó
tránh khỏi tử thương, hơn nữa, nếu như không bại lộ một chút thực lực thì chưa
chắc đã thủ được. Nhưng nếu như không thủ, để Thẩm gia cướp được trấn Tây
Sơn, thì Thẩm Chu nhất định sẽ tính sổ với chúng ta, bao nhiêu tài nguyên
chúng ta đầu nhập vào nơi này cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển.”
Đơn Xích Linh nghe vậy, lúc này không nói gì mà nhìn đứa con trai Đơn Trạch
của mình một chút.
Giọng nói của tên này cứ như là đang nói chuyện nhà người khác vậy.
Sau đó hắn lắc đầu, thu hồi ánh mắt: “Điều ba trăm gia binh trong nhà đến đây,
truyền lệnh cho đám gia tướng, tuyệt đối không thể để tặc phỉ leo lên tường. Lại
cho một tên thông minh chạy đi cầu viện với Tây Sơn Đường đi.”
Đơn Xích Linh lòng thầm nói, thạch bảo này rất kiên cố, dù bị Lục tí sàng nỏ và
máy ném đá loại nhỏ tấn công, thì cũng có thể chống đỡ một hai canh giờ, Đơn
gia không cần phải quyết định quá sớm.
Đúng lúc này, một mũi tên bắn thẳng đến, tựa như một ngôi sao băng xẹt qua.
Đơn Xích Linh ngẩng đầu nhìn một cái, mặc kệ mũi tên nanh sói này bay qua
bên tai mình, đóng thẳng vào cửa lầu.
Đơn Trạch chú ý đến tờ giấy ở đuôi mũi tên, hắn đưa tay lấy xuống rồi đọc, sau
đó hơi nhướng mày: “Là ổ chủ Cửu Đao Ổ, Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên,
còn có trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại, bọn họ viết thư khuyên
hàng, nói chúng ta mau chóng đầu hàng, đừng có không biết thời thế.”
“Nếu như bây giờ đầu hàng, thì bọn họ có thể để cho Đơn gia chúng ta rời khỏi
Tây Sơn, bằng không thì sẽ chém giết sạch người của Đơn gia ta, chó gà không
tha. Ồ, phía dưới còn có ấn tín của Thẩm gia nữa, hẳn là có con cháu đích tôn
của Thẩm gia đang ẩn núp trong đám quân bên đối diện.”
“Được lắm, tha cho Đơn gia ta rời khỏi Tây Sơn?” Đơn Xích Linh nhướng mày
lên, trên mặt bao trùm một tầng khí xanh: “Nói cách khác, dù chúng ta có đầu
hàng, thì bọn họ cũng không chứa Đơn gian chúng ta?”
Đơn Trạch nghe vậy lại rất bất đắc dĩ: “Phụ thân, phí qua đường của mấy con
đường này vẫn luôn nằm trong túi của Thẩm gia. Trong mắt của Thẩm gia, thì
chúng ta là vẽ đường cho hươu chạy, còn cướp tiền trong túi họ, tội đáng chết.
Bọn họ có thể tha cho chúng ta rời khỏi Tây Sơn, vậy cũng đã rất khoan hồng
độ lượng rồi.”
Đã đến nước này rồi, vì sao cha hắn còn không tự hiểu chứ?
Đơn gia và Thẩm gia, đã là không chết không thôi rồi!
“Con trai nói rất đúng, bọn họ mà cho điều kiện tốt hơn, thì ta cũng không dám
tin.”
Đơn Xích Linh than khẽ.
Lần này, quả thật là bị vị Sở đường chủ kia đẩy xuống hố rồi.
Con người của Sở Hi Thanh này, hùng hồn nhâm hiệp, trí dũng song toàn, lòng
dạ độc ác, rộng rãi với thuộc hạ, mà lại rất giỏi về kinh doanh, có tất cả đặc thù
của một kiêu hùng.
Đơn Xích Linh vốn tưởng rằng cơ nghiệp của Tây Sơn Đường sẽ rất vững chắc,
kết quả là thằng nhãi ranh kia đột nhiên chạy đến kinh thành, để cho đối thủ lợi
dụng cơ hội, cũng để cho Đơn gia bọn họ rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
“Thôi! Bây giờ đúng là cục diện không chết không thôi rồi.”
Ánh mắt Đơn Xích Linh ngưng trọng: “Trấn Tây Sơn cách này nơi không đến
bảy mươi dặm, viện binh của Tây Sơn Đường sẽ đến trong vòng một canh giờ.
Có điều, nhằm đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, ngươi vẫn bảo người chuẩn bị
một ít củi đi, chú ý là không cần củi khô, mà phải là củi ướt, lại chuẩn bị thêm
vài tên thuật sư nữa.”
“Củi ướt?” Đơn Trạch hơi sững sờ, sau đó liền bừng tỉnh, củi ước và thuật sư là
để thả khỏi.
Đơn Xích Linh lại chắp tay sau lưng, nhìn năm ngàn tặc phỉ ở trên đường núi
kia.
Hắn đoán là thủ đoạn của Thẩm gia không chỉ có vậy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ
cách kéo lực lượng của Tây Sơn Đường.
Đơn Xích Linh không khỏi nắm chặt song quyền trong tay áo, phát ra từng tiếng
nổ vang ‘ken két’.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, đây là cái thế đạo gì? Sở Hi Thanh đang ép hắn,
Thâm gia này cũng đang ép hắn.
Thẩm Chu ơi Thẩm Chu, còn cả hai vị của Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ kia
nữa, các người đừng có mà quá đáng.
Người đàng hoàng mà điên lên, thì các ngươi không chịu nổi đâu.
. . .
Các vị đàn chủ và phó đàn chủ của Tây Sơn Đường cũng đang tập hợp trong đại
sảnh.
Thần thái bọn họ khác nhau, có người nghiêm túc, có người căm phẫn sục sôi,
có người tràn đầy chiến ý, cũng có người lo lắng.
Bọn họ đang nghị luận ầm ĩ, tranh chấp không ngớt.
Tại nửa canh giờ trước, Phong hỏa đài trên đỉnh núi của Trịnh gia thôn ở Đông
Lộc Tây Sơn đã bốc cháy.
Quy củ truyền tin trong quân của Đại Ninh là, khói trăm là trăm, khói đen là
ngàn.
Sau khi Sở Hi Thanh thu phục thợ săn Tây Sơn, thì trực tiếp rập khuôn.
Mà lúc này, trên Trịnh gia thôn lại có tổng cộng chín luồng khói vừa đen vừa
thẳng.
Chuyện này có nghĩa là, Trịnh gia thôn đang bị chín ngàn binh mã tấn công