Chu Lương Thần cũng không biết là Ngụy Dương ở phía sau đang đánh giá
hắn.
Giọng nói của vị giáo úy Thần Sách Đô này hàm chứa than thở: “Khi hành quân
cũng có bài có bản, xem ra Lương Thần đã học được rất nhiều. Nghe nói Lâm
Hải Chu gia từng có vài vị đại tướng tam phẩm, nên cũng có thể nói là gia học
uyên thâm.”
Lý Thần Sơn lại hơi cười cười: “Đúng là học được chút da lông bên ngoài, nhìn
trông cũng ra dáng. Nhưng nếu đặt ở phương bắc, người ta cầm vài trăm kỵ
binh xông lên, đảm bảo hắn sẽ luống cuống tay chân.”
Ngụy Dương thì lại thấy buồn cười, hơn ngàn người mà Chu Lương Thần thống
lĩnh, vốn là một đám ô hợp rồi. Hắn có thể thống lĩnh ra dáng thế này, cũng đã
mạnh hơn đám Thiên hộ quận quân ở địa phương rồi.
Chỉ cần cho tên nhóc này rèn luyện trong quân ngũ một thời gian, tích lũy một ít
kinh nghiệm, khoảng ba mươi tuổi đi làm Vạn hộ ở biên quân là không thành
vấn đề, ít ra cũng mạnh hơn hắn và Lý Thần Sơn.
Huống hồ, Tây Sơn Đường bọn họ chỉ là bang phái giang hồ, chứ không phải là
muốn tạo phải.
Với thực lực hiện giờ của Tây Sơn Đường, thừa sức ứng phó với chuyện giang
hồ rồi. Thậm chí bọn họ còn có thể đánh chính diện với quận quân địa phương,
không thể yêu cầu quá nhiều.
Nghĩ đến hai chữ ‘tạo phản’, Ngụy Dương lại nhìn về phương bắc với ánh mắt
suy tư.
Không biết hai vị phó tướng đại nhân Thủy Thương Lăng và Cung Vô Cấu thế
nào rồi, bao giờ mới dựng cờ tạo phản đây?
Khi nào bọn họ mới có thể báo thù cho Bá Võ Vương và các huynh đệ chết ở
Lạc Phương Sơn đây?
Khi hai người bọn họ nói chuyện, Sở Vân Vân đang nói chuyện với gia chủ
Đơn gia Đơn Xích Linh.
“Nghe nói trận chiến ở Quỷ Khốc hạp ngày hôm nay, có khói xanh bao trùm
toàn bộ chiến trường, có hai vị bán yêu thần bí hiện thân, giết chết Kinh Hồng
Đao – Hạ Thanh Thiên của Cửu Đao Ổ và Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại,
giúp các người đẩy lùi tặc phỉ?”
Đơn Xích Linh nghe thấy vấn đề này, liền cảm thấy tê cả da đầu, toàn bộ sọ não
đều đau.
Đây chính là lý do vì sao hắn kéo dài thời gian đến giờ mới chạy đến, bởi vì hắn
còn đang nghĩ cớ.
Đơn Xích Linh cũng biết Sở Vân Vân sẽ hỏi chuyện này, cũng không biết mình
nên trả lời thế nào mới tốt.
Tuy nhiên, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này, cái gọi là duỗi đao
một đao, rụt đầu cũng một đao, không thể tránh thoát.
Đơn Xích Linh cố gắng trợn tròn mắt lên, nhìn nhau với Sở Vân Vân: “Việc này
ta thật sự không rõ lắm, khi đó bỗng nhiên có một đoàn khói xanh bao phủ
chiến trường. Ta cảm thấy rất kỳ lạ, liền bảo thuộc hạ thủ vững thạch bảo. Sau
đó liền nghe thấy từng trận kêu la thảm thiết ở bên ngoài, bọn họ còn hô cái gì
mà nhị đương gia lục đương gia chết rồi, chúng ta cũng không hiểu ra sao cả.”
“Có điều, chờ đến khi đám khói xanh kia tan đi, thì đám tặc phỉ Tây Sơn kia đã
chạy tán loạn. Mãi cho đến tận nửa canh giờ sau, chúng ta mới biết có hai vị bán
yêu ra tay, hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đã bỏ mạng trong tay
bọn họ. Nhưng điều kỳ lạ là, sau đó chúng ta đã quét dọn chiến trường, nhưng
lại không phát hiện thi thể của hai người họ, nên cũng không biết lời đồn này là
thật hay giả. . .”
Hắn mở to mắt nói mò, giọng nói lại cực kỳ thành khẩn và chân thành.
Sở Vân Vân cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Khóe môi nàng hơi cong, nhìn Đơn Xích Linh biểu diễn với ánh mắt chế nhạo.
Tuy nhiên, Lục Loạn Ly ở bên cạnh Sở Vân Vân thì lại là sắc mặt nghiêm nghị,
rơi vào suy tư.
Lục Loạn Ly nghĩ đến Thẩm Vân Tường và Nhạc Nguy.
Sau trận chiến ở Văn gia bảo, có lời đồn là hai tên võ tu lục phẩm Thẩm Vân
Tường và Nhạc Nguy đã tiến vào Văn gia bảo, nhưng lại sống không thấy
người, chết không thấy xác.
Vấn đề là Lục Loạn Ly xác định, từ đầu đến cuối mình đều chưa từng gặp mặt
hai người này ở trong Văn gia bảo.
Chẳng lẽ bên trong Tây Sơn Đường này còn có một vị cao thủ ngũ phẩm khác
đang ẩn núp?
Mà ở sau lưng Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ và Vương Chấn thì lại hai mặt nhìn
nhau một chút.
Bọn họ đều âm thầm kinh hãi, lòng thầm nói nước ở trong Tây Sơn Đường này,
quả thực là còn sâu hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
“Thì ra là như vậy!”
Sở Hi Thanh đưa tay nâng cằm, rơi vào trầm ngâm: “Nói như vậy, tình huống
này đúng là có rất nhiều chỗ tương tự với Văn gia bảo. Sương khói khó hiểu,
cao thủ không rõ thân phận, còn có những võ tu lục phẩm sống không thấy
người chết không thấy xác. Đúng là không biết nhân vật phương này lại ra tay
giúp đỡ Tây Sơn Đường chúng ta?”
Trước khi Sở Hi Thanh rời đi, đã từng phân tích chuyện này với nàng.
Sở Hi Thanh cho rằng, nếu như Đơn Xích Linh chịu ra tay, vậy thì bọn họ nhất
định phải giả bộ hồ đồ, không cần phải chọc thủng.