Đơn gia có bối cảnh thần bí, thực lực mạnh mẽ, lại ngủ đông ở nơi hương dã
như Tây Sơn, nhất định là phải có nguyên do gì đó, nếu liên lụy vào thì có thể
sẽ có phiền phức lớn.
Bởi vậy, vạch trần thân phận của Đơn gia, chỉ có hại chứ không có lợi với bọn
họ.
Lục Loạn Ly nghe vậy, khóe môi hơi cong lên: “Đúng nha, trận chiến ở Văn gia
bảo cũng rất kỳ quái, khi đó ta còn đề phòng hai người Văn Thiên Tài và Vân
Hạc Đao – Ân Dương, kết quả là hai người này chưa từng xuất hiện. Ban đầu
còn cho rằng bọn họ bỏ chạy, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì có thể là bọn họ đã
chết trong tay võ tu bán yêu kia rồi.”
Trong lòng nàng âm thầm cho Sở Vân Vân một ngón tay cái.
Ý tưởng của Sở tiểu muội rất tốt, chưa bao giờ tiết lộ thân phận của nàng.
Bây giờ thì rốt rồi, lại có người cõng nồi cho nàng, hai vị cường giả bán yêu kia
thực sự là người tốt.
Đơn Xích Linh âm thầm cười khổ, sau đó lại thở dài một hơi, như được đại xá.
Tuy nhiên, hắn vẫn dùng chân nguyên để khống chế da mặt, không thay đổi
chút nào: “Đúng là như vậy! Nếu như lời đồn đại là thật, vậy chúng ta nên biết
ơn hai vị nghĩa sĩ bán yêu này. Nếu như không có bọn họ, thì Đơn gia ta chắc
chắn sẽ tử thương nặng nề.”
Sở Vân Vân nghe xong thì liền mở miệng cười một tiếng, nàng nghe thấy trong
lời nói của Đơn Xích Linh còn có ám chỉ thứ gì khác.
Nếu như không phải ‘nghĩa sĩ bán yêu’ ra tay, Đơn gia sẽ phải tử thương nặng
nề, đây là đang oán giận Tây Sơn Đường thấy chết mà không cứu . . .
Sở Vân Vân lắc đầu, không để ý nữa mà quay đầu nhìn về phương hướng tường
thành.
Lưu Nhược Hi thì lại cau mày.
Huynh muội Sở gia có đại ân với nàng, nàng không cho phép bất cứ người nào
nói năng lỗ mãng với bọn họ.
Lưu Nhược Hi nắm chặt đôi Uyên Ương đao bên hông, lạnh lùng nhìn Đơn
Xích Linh: “Tiểu thư đã truyền lệnh cho ngươi, để các ngươi không cho máy
bán đá đến gần tường thành. Chỉ cần các ngươi có thể thủ vững hai canh giờ,
đại quân của Tây Sơn Đường ta sẽ có thể phá tan đường lui của đám tặc phỉ.”
“Nhưng theo như ta biết, trước khi khói xanh xuất hiện, Đơn gia các ngươi chỉ
biết co đầu rụt cổ ở trong thạch bảo, không bắn một mũi tên. Mà Tây Sơn
Đường ta lại không dùng đến hai canh giờ, chỉ dùng hơn một canh giờ là đã có
thể phá địch. Chính là do các ngươi lưỡng lự, khiến cho đám tặc phỉ nhân cơ hội
bỏ chạy, lại còn dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, trào phúng tiểu thư nhà ta? Có
biết xấu hổ hay không?”
Đây là tình báo mà Lỗ Bình Nguyên thăm dò được, Lưu Nhược Hi cũng nghe
thấy rõ rõ ràng ràng.
Đơn Xích Linh không khỏi mặt đỏ đến tận mang tai.
Lòng thầm nói nữ nhân này thật là nhanh miệng, nói chuyện cũng quá thẳng
thắn, không biết nể mặt mũi người khác.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong lầu trên tường thành phía bắc của quận thành Tú Thủy.
Ba người quận úy Thẩm Chu, Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo, tất cả
đều là sắc mặt vô cùng khó coi mà nhìn đại quân của Tây Sơn Đường ở cách đó
ba dặm.
Dưới mấy ngàn bó đuốc này, là một mảnh đầu người tối om om.
Dưới ánh sáng của những bó đuốc, thiết giáp và chiến đao của bọn họ đều phản
xạ ánh sáng đỏ. Hơn bốn ngàn các loại cung nỏ và 7500 cung să thì lại làm cho
bọn họ cảm thấy ngột ngạt.
Trên mặt Thẩm Chu đã tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua trông như một người chết.
Từ một canh giờ trước, hắn đã nhận được tin tức quận quân Tú Thủy đại bại ở
núi Hắc Hùng, tổn thất gần bảy ngàn người.
Điều này làm cho trước mắt của hắn biến thành màu đen, lồng ngực bị đè nén,
ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Chu đã không biết phải đối mặt với cục diện trước mắt thế nào nữa.
Nếu như quận quân Tú Thủy tổn thất một hai ngàn người, hắn có thể dùng
quyền lực của mình để che dấu, dù là tử thương ba ngàn năm ngàn người, thì
hắn cũng có thể ứng phó. Đơn giản chính là tổn thất thêm chút tài lực, bổ sung
khí giới và chiêu mộ người cho quận quân mà thôi.
Nhưng mà lần này, lại tử thương đến tận bảy ngàn!
Một khi phía trên biết chuyện này, dù Thẩm Chu có tai mắt thông thiên, có khơi
thông quan hệ đến thế nào đi nữa, thì cũng rất khó để ngồi cái chức quận úy
này.
Tỷ lệ rất cao là bị mất chức quan.
Càng chó cắn áo rách chính là, Tây Sơn Đường quật khởi, mà đa số sản nghiệp
của Thẩm gia đều nằm ở phía tây bắc của thành Tú Thủy, đây chính là phạm vi
thế lực của Tây Sơn Đường.
Hiện giờ, căn cơ của Tây Sơn Đường đã vững chắc, khống chế Tây Sơn, Thẩm
gia không thể làm ăn ở phía bắc nữa, thậm chí tất cả ruộng đất ở phía bắc cũng
không thể nào kinh doanh như thường.
Đối với Thẩm gia mà nói, chuyện này quả thật là một tin dữ.
Thậm chí Thẩm Chu còn có ý nghĩ không tiếc tất cả, triệu tập gia binh gia tướng
của Thẩm gia, để quyết một trận tử chiến với Tây Sơn Đường.
Nhưng hắn cũng biết, cái suy nghĩ này của mình rất ngu