Trên mặt Bách Nghiễm Đạt cũng hiện lên một tia tức giận.
Không có thời gian? Cái tên này cho rằng chỉ dùng ba chiêu hai thức là có thể
đánh bại hắn sao?
Sắc mặt hắn lạnh nhạt, ôm quyền nói: “Đúng lúc lắm, Bách mỗ cũng không thể
chờ đợi được nữa, chúng ta bắt đầu luôn đi, thế nào?”
Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười: “Sở mỗ cũng đang mong chờ như vậy!”
Một tay của hắn đã đè lên thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao ở bên hông.
Tuy nhiên, trong khi bầu không khí giữa hai người đang giương cung bạt kiếm
chuẩn bị bùng nổ, thì Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức ở bên cạnh lại hô
một tiếng ‘Chậm đã’.
Hai người nghe vậy thì cau mày, nhìn về phía Trang Chính Đức.
Trang Chính Đức đón ánh mắt của hai người, mỉm cười nói: “Tuy rằng đây là
ước đấu giữa hai người các ngươi, nhưng tốt nhất là vẫn ký Sinh Tử Khế đi, ước
định sau này sẽ không được truy cứu trách nhiệm.”
“Còn nữa, nghe nói Sở tiểu huynh đệ tu luyện Nhai Tí đao ý, có người nói cảnh
giới còn cực cao? Như vậy trận chiến ngày hôm nay, đặt ở nơi muôn người chú
ý này, có phải là hơi không thích hợp rồi không?”
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn mở miệng nói: “Trang tiền bối yên tâm, trận
chiến này, ta sẽ không sử dụng Nhai Tí đao ý.”
Đặc thù của Nhai Tí đao ý là, có càng nhiều địch ý chung quanh thì đao ý lại
càng mạnh.
Lúc này, trên bến tàu có tận hai mươi vạn võ tu, Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh
đã được kích phát lên đến tầng cao nhất.
Nếu như Sở Hi Thanh chuẩn bị dùng đao ý ép người, vậy thì đúng là thắng cũng
không vẻ vang, cũng không thể nào khiến cho võ lâm Ngô Châu tâm phục khẩu
phục.
Còn về chuyện ký Sinh Tử Khế, thì Sở Hi Thanh cung không ghét.
Vị Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức này, cũng xứng đáng với bốn chữ
‘công bằng chính trực’.
Không cho hắn sử dụng Nhai Tí đao ý ở đây, là vì công bằng. Ký Sinh Tử Khế,
là vì bảo đảm cho hắn.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn Ngô Châu, nhà Bách Nghiễm Đạt lại là danh gia
vọng tộc địa phương, một khi hai người có chuyện không may, có thể sẽ làm
cho Bách gia báo thù.
Nhưng chỉ cần ký Sinh Tử Khế, vậy chỉ cần Bách gia còn muốn lăn lộn trên
giang hồ, thì sẽ không thể trắng trợn trả thù hắn.
Bách Nghiễm Đạt thì lại nở nụ cười xem thường: “Cứ để hắn dùng Nhai Tí đao
ý thì có làm sao? Bách mỗ há lại sợ?”
Có điều, tuy rằng miệng hắn nói như vậy, nhưng giọng nói lại không chắc chắn
cho lắm.
Bách Nghiễm Đạt cũng biết đặc tính của Nhai Tí đao ý.
Dưới địch ý của hai mươi vạn khán giá trên bến tàu quận Thiên Lăng này, đúng
là hắn sẽ chịu thiệt.
Không lâu sau, hai vị tiêu sư của tiêu cục Ngũ Hành đã mang Sinh Tử Khế lên
đài.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, phát hiện trên tờ Sinh Tử Khế này còn có con
dấu của Luận Võ Lâu ở Ngô Châu.
Điều này có nghĩa là, tờ giấy mỏng manh này được Luận Võ Lâu của triều đình
đảm bảo.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, vị Trang tổng tiêu đầu này rất có tâm.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn các điều khoản trên đó, phát hiện không có vấn đề
gì, liền sảng khoái ký tên đồng ý.
Trang Chính Đức thấy hai người ký họ tên xong, cả hai lại di chuyển đến cách
nhau một trượng rồi dừng lại, lúc này hắn một tay vuốt râu, một tay cầm tiền
đồng: “Hai vị chú ý! Chúng ta dùng quy tắc cũ trên giang hồ, khi tiền rơi xuống
thì mới có thể ra tay. Người làm trái với quy tắc sẽ bị xử thua. Cũng hi vọng hai
vị chạm đến là thôi, đây là so tài luận võ, chứ không phải liều mạng hay chém
giết.”
Hắn nói xong câu này, liền dùng ngón tay bắn đồng tiền lên cao.
Cùng lúc đó, Trang Chính Đức trợn to mắt lên, quan sát mọi cử động của cả hai
người trước mắt, đồng thời tay phải vấn nắm chặt thanh trực đao ở bên hông.
Hai vị thiếu niên này, một là con của bạn cũ, thiên phú hơn người. Một người
thì nghĩa bạc vân thiên, để cho hắn rất thưởng thức. Cả hai đều là thiếu niên anh
kiệt cực kỳ xuất sắc, bất cứ người nào ngã xuống ở đây thì cũng rất đáng tiếc.
Hôm nay, Trang Chính Đức không đến thì thôi, nhưng nếu hắn đã đến rồi, liền
phải làm việc ổn thỏa chu đáo.
Tiền đồng kêu veo veo, bay thẳng đến hai mươi trượng, mới chậm rãi rơi
xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đang quan sát ở dưới võ đài vẫn nghị luận ầm ĩ.
“Bắt đầu luôn bây giờ? Nhanh thật!”
“Hai người này đúng là thẳng thắn dứt khoát, không nói nhảm!”
“Bách thiếu hiệp! Họ Sở này rất kiêu ngạo càn rỡ, làm phiền ngươi dùng thêm
chút sức, để cho hắn biết võ lâm Ngô Châu chúng ta lợi hại thế nào.”
“Bách thiếu hiệp, giết chết hắn!”
“Hai mươi chiêu! Ta cược Bách thiếu hiệp có thể chiến thắng trong vòng hai
mươi chiêu.”
“Nào cần dùng đến hai mươi chiêu, mười chiêu, chỉ mười chiêu! Các ngươi
chưa từng nhìn thấy Thần Lực Đao của Bách thiếu hiệp, cho nên mới không biết
đó thôi!”
Thật ra thì tại thời điểm này, ở dưới lôi đài cũng không có bao nhiêu người.
Bởi vì võ đài cao, mà đứng quá xa hoặc quá gần thì lại không thể nào quan sát
được tình hình ở trên võ đài.
Bởi vậy có rất nhiều người đều bò lên nóc nhà, hoặc là trên thuyền lớn ở bến
tàu, thậm chí còn đứng ở trên ngọn cây hoặc là cột buồm.
Bọn h