Tuy nhiên, khi đồng tiền kia rơi xuống vị trí cách mặt đất khoảng tầm hai
trượng.
Tất cả mọi người trên bến tàu đều không tự chủ được mà ngậm miệng, chuyển
tất cả sự chú ý lên trên lôi đài.
Bách Nghiễm Đạt cũng không khỏi nheo mắt lại, tay cầm đao đã xuất hiện gân
xanh, chờ đợi đồng tiền kia rơi xuống đất.
Danh hiệu của hắn là Thần Lực Đao, tên như ý nghĩa, sức mạnh của Bách
Nghiễm Đạt rất mạnh, lực đao quét ngang cùng cấp, không ai có thể đối kháng
chính diện với hắn.
Có điều, dựa theo tình báo thì đối thủ của hắn có một tay khoái đao, chủ tu Truy
Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ của Vô Tướng thần tông.
Có người nói Truy Phong đao pháp của hắn đã lên đến tầng thứ sáu, có thể
tưởng tượng đao này nhanh đến mức nào.
Bách Nghiễm Đạt nhất định phải dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, chỉ cần
đao không nhanh đến mức độ nghiền ép, thì hắn có lòng tin quét người này ra
khỏi võ đài trong vòng ba chiêu.
“Phốc!”
“Sặc!”
Tiếng đầu tiên, là tiếng đồng tiền rơi xuống đất. Đồng tiền này đung đưa vài lần
xong, sau đó lại xoay tròn rồi lăn xuống dưới võ đài.
Tiếng thứ hai, lại đến từ hai thiếu niên ở trên võ đài.
Bọn họ đều làm ra động tác giống nhau, rút đao, cất bước.
Tuy nhiên, hai tiếng rút đao có chênh lệch rõ ràng.
Chỉ cần là người tai thính mắt tinh, đều có thể nghe thấy tiếng rút đao của Sở Hi
Thanh nhanh hơn Bách Nghiễm Đạt hai đường.
Trang Chính Đức ở bên cạnh, con ngươi của hắn co rút lại, lông mày rậm
nhướng lên.
Hắn nhìn ánh đao trắng bạc lóng lánh ở trước mặt, trong đầu chỉ còn có một ý
nghĩ.
. . .Đao của vị Sở thiếu hiệp này. . . quá nhanh!
Cái tốc độ đao này, đừng nói là bát phẩm! Dù là ở thất phẩm, thì cũng có thể
xếp vào một trong những người đứng đầu nhất rồi.
Cùng lúc đó, hắn thả đao trong tay xuống.
Trang Chính Đức cũng nhìn ra cánh tay của Sở Hi Thanh vững như bàn thạch,
cực kỳ chuẩn xác.
Trận chiến ngày hôm nay, đã không cần hắn tham gia vào nữa rồi.
Bách Nghiễm Đạt lại rất khủng hoảng, hắn nghe được tiếng rút đao của Sở Hi
Thanh, cũng ý thức được tình hình không ổn.
Tốc độ tay của đối phương thực sự quá nhanh, nhanh đến mức đao của hắn mới
chỉ rút được nửa đoạn, đao của đối phương cũng đã đi được một nửa đường rồi.
Lúc này, Bách Nghiễm Đạt hối hận nhất là mình quá bất cẩn, lại chết vì sĩ diện.
Vừa rồi, hắn không nên nhảy tới, mà nên lùi về sau!
Chỉ cần lùi về sau một bước, hắn có thể đỡ được một đao này của Sở Hi Thanh.!
Tuy nhiên, tại thời điểm này thì Bách Nghiễm Đạt là hối hận cũng đã muộn.
Ánh đao như một ánh sáng bạc kia, đã chém đến phía trước cổ họng của hắn.
Bách Nghiễm Đạt nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn
trên thân đao, nhưng tay của hắn lại không phản ứng kịp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Sở Hi Thanh chặn cổ họng của mình, vào thịt
sâu ước chừng nửa đầu ngón tay út. Làm cho một tia máu tràn ra ngoài từ miệng
vết thương.
Nếu như không phải đối phương hạ thủ lưu tình, khống chế đao chuẩn xác, thì
đầu của hắn đã rơi xuống đất rồi!
Mà khoảnh khắc này, toàn bộ khu vực bến tàu đều lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh
như chết.
Đại đa số người trong số họ đều là ánh mắt mờ mịt.
Trận chiến đấu được vạn chúng chờ mong này, lại kết thúc như vậy!
Nhưng mà cũng quá nhanh rồi chứ?
Một đao, chỉ vẻn vẹn một đao!
Tốt xấu gì cũng phải ngươi đi ta lại vài chiêu chứ.
Rất nhiều người ở đây đều không nhìn thấy rõ Bách Nghiễm Đạt đã bại thế nào.
Người nhìn thấy rõ thì lại càng chấn động hơn.
Đây chính là đao pháp của Thần Tú Thập Kiệt đao?
Đây chính là chênh lệch giữa Thần Tú Thập Kiệt đao và người thứ 14 trên Ngô
Châu – Thanh Vân Bảng?
Thực sự là kỳ lạ.
Với đao pháp của Sở Hi Thanh này, lại chỉ xếp thứ 29 trên Đông Châu Thanh
Vân Bảng.
Tả Thanh Vân cũng ở trong đám người, hắn nắm chặt phiếu cược trong tay, lại
lau mồ hôi lạnh trên trán.
Suýt nữa. . . suýt nữa thì không đặt cược kịp rồi.
“Đa tạ!”
Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, sau đó ôm quyền.
Tốc độ tay của hắn cực kỳ nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người ở đây đều
không nhìn thấy động tác thu đao vào vỏ của hắn.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn xuống dưới võ đài: “Vị kế tiếp, hình như gọi là
Chân Niệm?”
Trong lòng Bách Nghiễm Đạt thì lại lạnh lẽo như băng, sắc mặt thì lúc trắng lúc
xanh.
Hắn không thể ngờ được là sẽ có kết quả như vậy.
Một đao! Đối phương chỉ dùng có một đao!
Mà lúc này, trên bến tàu đã là một mảnh quát mắng.
“Móa! Thần Lực Đao chó má gì chứ, làm hại lão tử thua gần một trăm lượng.”
“Vừa rồi là tên nào nói đao của Bách công tử rất sắc bén? Lão tử cũng thua ba
mươi sáu lượng bạc, nửa tháng lương bổng đã bay rồi.”
“Quả thực là phế vật! Một đao cũng không đỡ nổi.”
“Còn nghĩ cái gì? Mau cút xuống để người khác lên đi. . .”
“Bảo sao người ta lại nói không có thời gian, loại mặt hàng này mà cũng đáng
để lãng phí thời gian à?”
Bản thân Bách Nghiễm Đạt cũng không còn mặt mũi nào ở trên võ đài, hắn ngơ
ngơ ngác ngác, chậm rãi bước từng bước xuống võ đài.
Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức nhìn bóng lưng của hắn lại thấy buồn
cười.
Người trẻ tuổi gặp chút sóng gió cũng là chuyện tốt, biết sỉ (nhục) sau đó dũng,
thứ hai là có thể miễn cho mắt cao hơn đầu, coi thường anh hùng trong thiên hạ.