Mà trên thuyền lúc này, Tả Thanh Vân đã mua một bàn tiệc rượu đã mừng công
cho Sở Hi Thanh.
Lúc nãy, nhờ phúc của Sở Hi Thanh nên hắn đã thắng hơn ba vạn lượng bạc,
không thể không biểu thị.
Vừa lúc tới tiệc tối, Tả Thanh Vân để tửu lâu tốt nhất trên bến tàu, dùng tốc độ
nhanh nhất để chuẩn bị một bàn tiệc tốt nhất.
Độ Vân Lai thì lại vừa gắp rau vừa nói chuyện với Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, một
chiêu Bạch Mã Phi Mã kia của ngươi thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
Đáng tiếc là Độ mỗ không phải người của Vô Tướng thần tông, bằng không thì
ta nhất định phải học môn này.”
Trong lời nói của Độ Vân Lai còn bao hàm tiếc nuối.
Thiên đạo chi vận của Bạch Mã Phi Mã, thật ra rất phù hợp với Bạch Vân
Kiếm. Nếu nhưu có thể tu luyện thứ này, thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên
một mảng lớn.
Tuy nhiên, đây là bí truyền của Vô Tướng thần tông, Độ Vân Lai chỉ có thể
nhìn mà than thở.
Tả Thanh Vân thì lại ân cần rót rượu cho Sở Hi Thanh: “Vừa rồi quả thực là mở
mang tầm mắt, cái gọi là hạng 12 Ngô Châu - Thanh Vân Bảng, cũng không đỡ
nổi một chiêu của Sở Hi Thanh ngươi. Có điều, lẽ nào một chiêu Bạch Mã Phi
Mã này, chính là một đao mạnh nhất mà Sở Hi Thanh ngươi đã nói sao?”
“Không phải!” Sở Hi Thanh mỉm cười lắc đầu.
Hắn cầm chén rượu lên, vẻ mặt cao thâm khó dò: “Đến nay, vẫn không có người
nào nhìn thấy một đao nhanh nhất, một đao mạnh nhất của ta.”
. . .Sau khi bị người đánh trọng thương thì mới được!
Tuy nhiên, nếu nói lời này ra khỏi miệng, vậy thì hiệu quả ra vẻ ta đây sẽ giảm
đi nhiều!
Bốn người Độ Vân Lai, Kế Tiễn Tiễn, Tả Thiên Lộ và Tư Không Hinh không
khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều xuất hiện một tia tò mò.
. . .
Tám ngày sau, trong kiến trúc hang động của Thiên Cơ Các ở kinh thành.
Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai cùng sóng vai đi đến nơi sâu trong hang
động.
Bọn họ gặp được rất nhiều đồng liêu ở ven đường, tất cả đều cười ha ha và chào
hỏi bọn họ. Rất nhiều tiền bối ở Thiên Cơ Các cũng tỏ vẻ hòa ái dễ gần với bọn
họ.
“Đây không phải là Đại Hồ và Tiểu Hồ sao? Chuyện Thần Tú Thập Kiệt kia rất
tốt, lần này quả thực là giẫm lên mặt đám Luận Võ Lâu kia rồi. Quá sung
sướng.”
“Nhị Hồ, các người có nghe nói không? Chạng vạng ngày hôm qua, Sở Hi
Thanh đã đánh bại Long Tiểu Vân xếp hạng thứ 9 trên Phì Châu - Thanh Vân
Bảng, lại là chiến thắng bằng một đao. Tên nhóc này. . . rất khá!”
“Từ sau khi Sở Hi Thanh tiến vào nhánh sông Đại Vận, thời gian chín ngày đã
đánh bại hai mươi bảy người! Áp chế Ngô Châu, Ninh Châu, Đỉnh Châu, Phì
Châu, thế mà đến giờ vẫn không có ai đỡ nổi một chiêu của hắn! Duy nhất một
người có thể sống qua sáu chiêu là Đô Nguyên ở Đỉnh Châu, nhưng người này
đã qua tuổi mười bảy, có tu vị thất phẩm hạ, thế mà hắn cũng có mặt mũi leo lên
đài khiêu chiến.”
“Ánh mắt của hai người các ngươi không tệ! Ta vốn tưởng rằng Sở Hi Thanh
đến kinh thành, Thiên Cơ Các chúng ta khó tránh khỏi mất mặt xấu hổ. Kết quả
người này lại một người một đao, quét ngang bốn châu. Với chiến tích của
người này, đã đủ để sánh với với các thiếu niên anh kiệt ở hai châu Hà và Lạc
kia rồi.”
“Luận Võ Lâu của Đông Châu thật sự là bị mù, một nhân vật như Sở Hi Thanh
mà chỉ xếp hạng 29.”
“Tên nhóc này có tiền đồ! Những năm gần đây, Luận Võ Lâu ỷ vào các phân bộ
trải khắp thiên hạ của bọn họ, liên tục bịa đặt và chửi bới bảng danh sách Thiên
Cơ Võ Phổ của chúng ta không công bằng không chuẩn xác, thậm chí còn nói
Thiên Cơ Các chúng ta sao chép Luận Võ Lâu bọn họ. Nhưng bây giờ thì thế
nào?”
“Nói đến thì đám Luận Võ Lâu này càng ngày càng tệ, người nhiều hơn, nội đấu
nhiều hơn, muốn nói đến độ chính xác của các bảng danh sách, thì vẫn phải xem
Thiên Cơ Võ Phổ của chúng ta. Nhưng điều khiến lão phu vui vẻ chính là,
Thiên Cơ Các chúng ta có người nối nghiệp!”
Đây là đãi ngộ mà hai huynh đệ Hồ Khản Hồ Lai chưa từng được trải qua từ khi
gia nhập Thiên Cơ Các đến giờ, khiến cho bọn họ có chút được yêu mà sợ.
Khi hai người đi đến hang động Đông phường, thủ trưởng của bọn họ, phường
chủ Đông phường cũng cười, vỗ vỗ bờ vai của bọn họ.
“Lần này, nhân tuyển mà các ngươi đề cử rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng đi.
Muốn làm ở Thiên Cơ Các chúng ta, phải có một đôi mắt tinh tường, có thể tìm
được vàng ở trong đám đất cát.”
Hắn lắc lắc đầu cảm khái: “Ban đầu, ta xem tin tức liên quan đến Sở Hi Thanh
thì đã cảm thấy Luận Võ Lâu ở Đông Châu đã đánh giá thấp hắn, nhưng không
ngờ bọn họ lại đánh giá thấp đến trình độ này. Đao pháp của người này nhanh
như gió chớp, đủ để tranh đấu với những thiếu niên ở phương bắc rồi.”
“Còn nhớ bảy ngày trước, ta ngồi ở chỗ này, dáng vẻ mất tập trung, tâm thần lo
lắng bất an. Mãi cho đến tận khi Sở Hi Thanh đánh bại Bách Nghiễm Đạt và
Chân Niệm, đao ép Ngô Châu, thì ta mới biết là chúng ta vẫn coi thường hắn.”
Vị thư sinh nho nhã này nói đến phần sau, thì trong lời nói còn ẩn chứa một tia
tự giễu.
Hồ Khản cũng nhớ đến vài ngày trước, khi phường chủ Đông phường nghe tin
Sở Hi Thanh đi đến kinh thành, thì sắc mặt đã âm trầm như nước. . .
Tuy nhiên, dù khi tâm trạng của phường chủ có bết bát nhất, thì cũng không có
trách cứ huynh đệ bọn họ.