Bá Võ - Khai Hoang

Chương 753

Hắn khẽ thở dài, nhắm mắt lại: “Thôi, chết trong tay tông chủ tiếp theo của Vô
Tướng thần tông, cao thủ nhất phẩm trong tương lai, lão tử chết không oan. . .”
Theo câu nói này, toàn thân võ tu áo đó hóa thành tro tàn, rồi tiêu tan trong hư
không.
Kiếm Tàng Phong thì lại nghĩ thầm, lời này thật sự là quá mức rồi.
Nhình nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là tông chủ dự bị, còn nhất phẩm gì gì đó,
bây giờ vẫn còn sớm!
Tên đối diện này, đến chết rồi mà còn muốn thiếp vàng lên mặt.
Hắn đưa kiếm vào vỏ, chuẩn bị ngự không mà lên, đi đến nơi khác, đột nhiên lại
rùng mình một cái, chỉ thấy một ông lão râu bạc trắng, mặc áo bào trắng đang
đứng ở cách đó ba mươi bước.
Không biết người này đến từ bao giờ, Kiếm Tàng Phong cũng không phát hiện
ra được.
Kiếm Tàng Phong lại lập tức thả lỏng, không đề phòng nữa, trái lại còn vô cùng
kinh ngạc: “Thanh Hư Tử sư thúc?”
Hắn ngạc nhiên không thôi: “Sao sư thúc ngài lại đến đây?”
“Ta đi theo một cây đao đến đây.”
Thanh Hư Tử mỉm cười, dạo bước đi đến trước người Kiếm Tàng Phong, nhìn
mảnh bãi cát bừa bộn ở trước mắt: “Tiểu Thiên Câu – Vũ Minh là đệ tử chân
truyền tương đối xuất sắc của Huyết Bức sơn, nhiều nhất vài năm nữa là người
này có thể lên làm trưởng lão, không ngờ lại chết trong tay ngươi. Xem ra Bình
Thiên kiếm của Tàng Phong ngươi đã có chút tiến bộ rồi.”
“Nào có? Ta vừa mới tu luyện đến nhập môn, nên không dám bêu xấu ở trước
mặt người khác.”
Kiếm Tàng Phong nói đến chỗ này, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, con ngươi co
rút lại thành một cây kim: “Đại trưởng lão, ngài vừa nói gì cơ? Ngài đi theo một
cây đao đến đây? Lẽ nào . . . cây đao này là Nhai Tí thần đao?”
“Còn có thể là cây đao nào? Ngoài ra, có thể có cây đao nào để tao phải chạy
theo tám vạn dặm đến đây?”
Thanh Hư Tử chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nhìn lên trên, nhìn một vệt kim
quang ở trong tầng mây: “Nhai Tí thần đao đã cảm ứng được chủ! Thần Ý Xúc
Tử Đao sẽ tái hiện thế gian. Nếu không có bất ngờ gì, quá nửa là tên ở quận Tú
Thủy, ở Thiết Kỳ Bang kia. . .”
. . .
Khi Sở Hi Thanh bước lên mặt sông Thần Tú, tiểu bạch điêu vẫn nằm trên vai
của Sở Hi Thanh, rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó lại liếc nhìn sắc trời: “Đến
sông Thần Tú rồi? Hơi chậm nha!”
Bạch Tiểu Chiêu nhớ là bọn họ xuất phát từ lúc chạng vạng, bây giờ thì lại là
khoảng giờ tý.
Sở Hi Thanh và Bộ Yên Thành dùng tận hai canh giwof, mới vượt qua năm
trăm dặm, trở lại sông Thần Tú.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên.
Hắn cảm thấy cái tốc độ này đã là cực kỳ nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với xe
con chạy trên đường cao tốc ở thế giới kia.
Dù sao thì tu vị của Sở Hi Thanh cũng chỉ là thất phẩm hạ.
Khi hắn bộc phát, thân pháp của hắn đúng là có thể như quỷ mị, trong khoảnh
khắc đã có thể vút qua hơn trăm trượng.
Nhưng đó là không tiếc tiêu hao chân nguyên, không cân nhắc đến việc duy trì
thời gian lâu dài.
Lặn lội đường xa và bứt tốc trong thời gian ngắn là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau, chạy marathon cự ly dài và chạy trăm mét có thể giống nhau sao?
Hắn lại không phải Phong Sinh thú.
Bạch Tiểu Chiêu có một loại thần thông hệ phong, chẳng những có thể ngự
phong phi hành, còn có thể khôi phục thể lực ở trong gió, một ngày một đêm
chạy mấy ngàn dặm cũng không có vấn đề.
Thậm chí nàng chạy mấy ngàn dặm rồi mà còn không thở dốc.
Nghĩ đến thần thông huyết mạch, Sở Hi Thanh liền liếc mắt nhìn Bạch Tiểu
Chiêu: “Tiểu Chiêu, bây giờ ngươi thế nào rồi?”
Bạch Tiểu Chiêu không trả lời, nàng duỗi móng vuốt phải của mình ra.
Trên đầu ngón tay kia lập tức có từng tia từng tia sấm sét, chúng nó khiến cho
không khí xung quanh phát ra những tiếng ‘xì xì’.
“Dường như đã mạnh hơn trước không ít, còn thức tỉnh hai loại thần thông
huyết mạch, trong óc cũng có một ít trí nhớ chiến đấu liên quan đến Lôi pháp,
nhưng ta vẫn chưa thử.”
Sau khi Bạch Tiểu Chiêu nói xong, lại dùng móng vuốt để gãi gãi cằm của
mình: “Thật là kỳ lạ, đây đã là lần thứ ba rồi, trong vòng tám ngày này, ta thức
tỉnh huyết mạch Lôi Sinh thú tận ba lần, đã đến Tam vĩ Lôi Sinh thú rồi. Trước
kia ta chưa từng nghe nói đến chuyện tương tự như này.”
“Lẽ nào cha mẹ đã chết đi của ta, đều là Thừa Hoàng chân chính? Nhưng mà
không đúng nha, nếu như bọn họ là Thừa Hoàng chân chính, ta sẽ không chỉ là
một con tiểu bạch điêu nha. A. . .Tiểu Chiêu hoàn toàn không thể hiểu nổi.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, Bạch Tiểu Chiêu thức tỉnh huyết mạch Lôi Sinh
thú, tự nhiên là hắn giúp nàng đổi thiên phú ở trong võ đạo bảo khố rồi.
Tuy nhiên, hiện giờ hắn chỉ quét đến huyết mạch Tam vĩ Lôi Sinh thú là cao
nhất.
Mà Bạch Tiểu Chiêu muốn chuyển hóa thành Thừa Hoàng chân chính, ít nhất
thì hai loại huyết mạch cũng phải lên đến Ngũ vĩ. 

Bình Luận (1)
Comment
Slow 6
Slow
Reader
2 Ngày Trước
j vay >
Trả lời
| 0