
Tận hơn một trăm cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh và núi hành lý của hắn mới bị
Nguyên Từ linh quang hút lên trên boong thuyền Bình Thiên.
Kiếm Tàng Phong cũng đã mất kiên nhẫn từ trước, cho nên đã bay lên boong
thuyền trước rồi.
Sau khi Sở Hi Thanh lên thuyền, liền nhìn thấy Kiếm Tàng Phong đang nói
chuyện với một thanh niên mặc cẩm bào màu xanh.
Dung mạo của người này khoảng không đến ba mươi, dáng người cao to anh
tuấn, tóc dài đen bóng xõa ở sau vai, đường nét ngũ quan rõ ràng, mày kiếm anh
tuấn, phía dưới là một đôi mắt giống như ưng, mí mắt hơi cao, nhìn qua khá
giống với cá chết, lộ ra khí tức lạnh lùng xa cách và lười nhác, tựa như không
có bất kỳ chuyện nào trên thế gian này có thể làm cho hắn hứng thú vậy.
“Tiểu Sở, ngươi qua đây!” Kiếm Tàng Phong vẫy vẫy tay với Sở Hi Thanh:
“Đây là Tam Bình sư huynh của ngươi, Tông Tam Bình, tự lấy danh hiệu alf
Tam Bình cư sĩ, là Bình Thiên thánh truyền của tông môn, Siêu thiên trụ nhất
đẳng của phương bắc.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh trở nên nghiêm túc, ôm quyền thi lễ về phía Tông Tam
Bình: “Đệ tử nội môn Sở Hi Thanh, gặp qua Tam Bình sư huynh!”
Tông Tam Bình lại rất lạnh nhạt, hắn quan sát Sở Hi Thanh một chút, liền thu
tầm mắt lại.
Sau đó hắn đảo mắt liếc đám người ở sau lưng Sở Hi Thanh, còn cả đống hành
lý như núi kia, da mặt không khỏi giật giật: “Ngươi chính là Sở Hi Thanh, là
Huyết Nhai dự bị mà Thanh Hư Tử đã chọn? Nhìn qua không cũng tệ lắm, võ ý
không tầm thường.”
Sau đó, hắn vung tay lên, trực tiếp ném một bình thuốc đến trước người Sở Hi
Thanh, nó trôi nổi giữa hư không.
Giọng nói của Tông Tam Bình thì lại tản mạn và tùy tiện: “Ta và Kiếm sư
huynh của ngươi còn có lời muốn nói, ngươi tự vào khoang đi, ta đã chuẩn bị có
các ngươi bảy gian phòng, ở tầng thứ ba của thuyền, đạo thị của ta sẽ dẫn các
ngươi đi qua.”
Sở Hi Thanh nhìn bình thuốc trước mắt, trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu.
“Cầm đi, đây chính là lễ ra mắt của hắn.” Kiếm Tàng Phong cười híp mắt:
“Tính cách của Tam Bình sư huynh chính là như vậy, ngươi đừng để trong lòng,
nhưng tên này cũng coi như hào phóng, cũng là một trong mấy vị giàu nhất
trong đám đệ tử chân truyền chúng ta.”
Ý tứ chính là ngu sao không cầm.
Sở Hi Thanh cũng yên tâm, cất bình thuốc vào trong tay áo.
Hắn không biết trong bình là thứ gì, nhưng nếu bình thuốc này từ tay Tam Bình
cư sĩ, vậy sẽ không phải vật phàm.
Sau đó, hắn liền quay người, bắt đầu gánh hành lý cùng mấy người Chu Lương
Thần, đi về phía trong khoang thuyền.
Tông Tam Bình rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Kiếm Tàng Phong, không
muốn hắn ở đây nghe.
Mà lúc này, Tông Tam Bình nhìn Kiếm Tàng Phong với ánh mắt nghi ngờ: “Có
thể thấy được ngươi rất coi trọng hắn, chỉ vì hắn là Huyết Nhai dự bị?”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì hơi gật đầu: “Người này có tiền đồ rộng lớn,
tính tình cũng hợp khẩu vị của ta, là người cùng một đường. Hành trình đi lên
phía bắc này, ngươi nhất định phải trông nom hai huynh muội bọn họ nhiều
hơn. Ngươi đừng xem thường hắn, tuy rằng người này chỉ là Huyết Nhai dự bị,
nhưng hắn lại có thiên phú siêu quần bạt tụy trên đao đạo.”
“Thanh Hư Tử sư thúc nói, ngoài Thần Ý Xúc Tử Đao tầng một ra, sau này hắn
còn có cơ hội tu luyện một môn thánh truyền. Còn cả em gái hắn nữa, chỉ cần
có thể trưởng thành, nhất định sẽ là một thuật sư cấp Siêu thiên trụ, Tam Bình
sư huynh không nên khinh thường.
Chuyện Sở Hi Thanh được Huyết Nhai thần đao nhận chủ, là Huyết Nhai thánh
truyền chân chính, tạm thời chỉ có tông chỉ và mấy vị đại trưởng lão là biết
chuyện này, không thể truyền ra ngoài.
Kiếm Tàng Phong lại lo lắng Tông Tam Bình bất cẩn, lo lắng đến an toàn của
Sở Hi Thanh.
Tông Tam Bình không khỏi híp mắt lại.
Nếu như là người khác nói như vậy, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường, tu
luyện ba đại thánh truyền của tông môn, có dễ dàng như vậy sao?
Còn về phần thuật sư cấp Siêu thiên trụ thì lại càng hoang đường hơn. Sức chiến
đấu của thuật sư rất yếu, muốn đạt đến cấp Siêu thiên trụ thì còn gian nan hơn
võ tu gấp mấy lần.
Nhưng nếu như lời này là do Kiếm Tàng Phong nói, vậy Tông Tam Bình không
thể không coi trọng.
Mà khi tông môn truyền lệnh đến, cũng đã nói rõ là hắn phải chú ý an toàn của
Sở Hi Thanh.
Đối với vị ‘Huyết Nhai thánh truyền’ kia, thì tông môn lại không nói gì, khiến
cho người ta khó hiểu và nghi ngờ.
“Ta sẽ chú ý.” Tông Tam Bình hơi gật đầu, sau đó ánh mắt hơi đọng lại: “Ngoài
ra, tông môn còn bảo ta đi đến kinh thành một chuyến, đón vị Huyết Nhai thánh
truyền của Kinh Tây Sở thị lên phương bắc luôn, người này là thế nào?”
“Sao ta biết được?” Kiếm Tàng Phong ngưng thần suy nghĩ một chút, vẫn
ngưng giọng nói: “Cái Huyết Nhai thánh truyền này rất quái lạ, sau khi chủ
mạch của Kinh Tây Sở thị chết hết, bọn họ đã hoàn toàn trở thành chó săn của
thiên tử, ta lo Huyết Nhai thánh truyền này là bị thiên tử ‘luyện’ ra, dùng để tính
toán Vô Tướng thần tông ta.”