“Luyện?” Tông Tam Bình suy tư.
“Hoàng thất Đại Ninh đã tích lũy ngàn năm, chỉ cần bọn họ muốn, nhất định có
phương pháp kích hoạt chín vòng linh quang trên Huyết Nhai Bàn, người này
có thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao hay không, có thể được Huyết Nhai thần
đao tán thành hay không, tất cả vẫn là nghi vấn. Dù cho có tu luyện được,
nhưng có thể làm việc cho Vô Tướng thần tông ta hay không thì vẫn không
biết.”
“Vì vậy, Thanh Hư Tử sư thúc vẫn chưa triệu hồi Huyết Nhai đặc sứ trong thiên
hạ, bọn họ vẫn đang dùng lượng lớn tài nguyên để tìm kiếm Huyết Nhai thánh
truyền chân chính. Nhưng ngươi cũng đừng lạnh nhạt, cứ làm như bình thường
là được.”
Thật ra thì Kiếm Tàng Phong muốn nói, ngươi quan tâm một mình Sở Hi Thanh
là được, không cần quan tâm đến vị Huyết Nhai thánh truyền kia.
Nhưng hắn không thể nói như vậy, hắn chỉ có thể dùng danh nghĩa của Thanh
Hư Tử để nhắc nhở.
“Nói cách khác, người này rất có khả năng là giả?”
Mặt Tông Tam Bình hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ nói: “Lần này tông
môn thật sự là làm khó ta rồi, Huyết Nhai thánh truyền quan trọng đến mức nào
chứ? Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, ta chưa chắc đã bảo
vệ được.”
Kiếm Tàng Phong lại không để ý lắm: “Việc này nhất định phải là ngươi, ngươi
chính là Bình Thiên thánh truyền, khi ở quanh chiếc thuyền này, sức chiến đấu
của ngươi có thể lên đến nhị phẩm. Bốn đạo thị dưới trướng ngươi cũng có tu vị
không tầm thường, có sức chiến đấu của tứ phẩm, một đường này hẳn là không
sao đâu. Nếu thật sự không được, có thể mời Bình Thiên thánh kiếm.”
Tông Tam Bình nghĩ thầm, hắn đang sợ đánh nhau sao? Hắn là sợ đánh nhau sẽ
làm hỏng thuyền của mình.
Sau đó tông môn sẽ bồi thường sao? Dù sẽ bồi thường, nhưng việc làm ăn cũng
phải dừng lại vài tháng.
Hắn lắc đầu, tò mò nhìn Kiếm Tàng Phong: “Vừa rồi ta thấy Diệp sư muội,
dường như không muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi ở võ quán Chính Dương
mấy tháng, cơ hội tốt như vậy mà vẫn không có tiến triển gì?”
Trên gương mặt béo tròn và trắng trẻo của Kiếm Tàng Phong lại hiện lên vẻ mất
hứng, giọng nói hơi lạnh: “Có thể không nói chuyện này hay không?”
Nói đến chuyện này, hắn liền sốt ruột.
Thật ra thì hai tháng trước, sư huynh muội bọn họ còn rất thân thiện.
Nhưng từ khi hắn hỏi ý của Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu trả lời, nói suy huynh là
người tốt, nhưng không phải loại mà nàng thích, sau đó sư huynh muội bọn họ
liền bắt đầu xa lạ.
Diệp Tri Thu không muốn phản ứng hắn.
Tông Tam Bình nghe vậy thì mỉm cười: “Đây là ngươi tự tìm, ai bảo ngươi giấu
quá sâu. Nếu Diệp sư muội biết cách làm người của ngươi, biết tài hoa và thiên
phú của ngươi, sao có thể không nể mặt ngươi chứ?”
Kiếm Tàng Phong lại lắc đầu phản đối: “Ngươi không biết tính cách của Diệp
sư muội, ngươi đừng thấy nàng đã bị mài đi góc cạnh, nhưng thật ra đáy lòng
vẫn rất kiêu ngạo, chưa bao giờ muốn dựa vào người khác, ngay cả một ít món
quà nhỏ của ta mà nàng còn không chịu nhận.”
“Nàng biết ta thường thường không có gì lạ, không quyền không thể, nhưng vẫn
nguyện ý ở chung với ta, nếu biết là là Song Thánh truyền, thì chỉ có thể cách
xa hơn. Ngươi thấy nàng có leo lên cành cao nào ở tông môn không? Nàng chỉ
một lòng một dạ với tu luyện thôi.”
Tông Tam Bình nhíu mày, phát hiện quả thật là vậy, trong lời nói của hắn hàm
chứa đồng tình: “Vậy ngươi cũng thật là vất vả, ta đã bảo người chuẩn bị tiệc
rượu, lát nữa sư huynh đệ chúng ta phải uống một bình.”
Lúc này, Kiếm Tàng Phong lại từ chối: “Không thích hợp, nơi này ta mới là địa
chủ, phải là ta chuẩn bị tiệc rượu mới đúng.”
Nhưng mà quán chủ Lôi Nguyên của võ quán Chính Dương sẽ trả tiền.
Vị này cũng đang ngóng trông Tam Bình cư sĩ.
Sắc mặt Tông Tam Bình lại hàm chứa trào phúng: “Thôi đi! Quận Tú Thủy các
ngươi có thể có món gì ngon? Còn về phần Lôi Nguyên kia, lát nữa ngươi bảo
hắn đi lên gặp ta là được.”
Sau đó, ánh mắt hắn ngưng trọng, nhìn Kiếm Tàng Phong: “Sau khi uống xong,
lại đánh một trận với ta, ta muốn biết, Bình Thiên Kiếm và Lượng Thiên Kiếm
của ngươi đã đến mức nào rồi?”
Kiếm Tàng Phong nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn biết Tông Tam Bình đến quận Tú
Thủy tìm hắn, liền biết không miễn được chuyện này.
Nếu mình không chiến với Tông Tam Bình một trận, không để vị này hài lòng,
thì hắn sẽ không rời khỏi quận Tú Thủy.
Mà trong khoang thuyền lúc này, Lục Loạn Ly lại ngậm lấy vài phần khó chịu:
“Tông Tam Bình kia thật sự giống như lời đồn, mắt cao hơn đầu, không coi ai ra
gì! Hắn cũng chỉ là một Siêu thiên trụ mà thôi, dựa vào cái gì mà xem thường
ngươi?”
Sở Hi Thanh lại không để ý lắm.
Tông Tam Bình không phải xem thường, mà là không để ý, không chú ý.
Trên thế gian này, hẳn là không có nhiều người và chuyện khiến cho hắn chú ý
và để bụng.
Huống hồ mình còn đi nhờ thuyền của người ta, nhận lễ ra mắt của người ta,
nên cảm ơn người ta mới đúng.