
Sở Hi Thanh lại tò mò với Lục Loạn Ly hơn, hắn quay đầu hỏi: “Ngươi thật sự
muốn đi theo ta lên phương bắc? Bỏ qua cột cờ Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng
Liệt Vương gì gì đó kia?”
Vẻ mặt Lục Loạn Ly vừa bất đắc dĩ lại vừa phân vân xoắn xuýt: “Mặc kệ, phụ
thân nói với ta là tu hành vẫn quan trọng hơn, không tìm được cột cờ Nghịch
Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương thì thôi, mau chóng tiến vào ngũ phẩm, tu
luyện thành công Đại Minh Vương Luân mới là việc chính. Dù sao là cờ
Nghịch Thần Kỳ cũng đã đến phương bắc, triều đình sẽ không lấy được Nghịch
Thần Kỳ hoàn chỉnh, vấn đề không lớn.”
Sau đó, nàng liền liếc mắt nhìn trộm Bạch Tiểu Chiêu và Kế Tiễn Tiễn một
chút.
Lục Loạn Ly sẽ không thừa nhận mình đi lên phương bắc là do ngoại lực thúc
đẩy.
Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, lòng thầm nói cô bé Lục Loạn Ly cũng coi
như thoát ra ngoài.
Đáng thương cho Kiếm Tàng Phong, và cả mấy người Vương Chính và Hướng
Quỳ, vẫn phải chờ đợi ở quận Tú Thủy.
Nhưng đúng lúc này, hắn hơi nhướng mày lên, nhìn về phía một người đang
chặn ở ngã rẽ phía trước.
Đó là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo bào đen, người này
có mái tóc xám trắng, khuôn mặt thì như bị rìu đục, mũi thì lại cực to. Một thân
quần áo thì lại lôi thôi tùy ý, có thể thấy là một người không quá quan tâm đến
vẻ ngoài.
Người này nhìn thấy Sở Hi Thanh, và cả đao bên hông Sở Hi Thanh thì ánh mắt
càng ngày càng ác liệt.
“Đây là Kim Ngọc Lương Duyên đao do ta chế tạo!”
Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt hơi lồi mà nhìn vào Sở Hi Thanh: “Ngươi quá to
gan, thế mà lại không sợ chết!”
Khi trung niên tóc xám tay đè trường đao, mở miệng nói chuyện, thì đạo thị dẫn
đường cho mấy người Sở Hi Thanh đã đi đến trước mặt bọn họ.
Sau khi hắn nghe thấy lời này thì lại không phản ứng gì, chỉ nghiêng người, tràn
đầy hứng thú, nhìn xem Sở Hi Thanh sẽ ứng phó thế nào.
Đạo thị này cũng rất tò mò, vì sao Kiếm Tàng Phong lại coi trọng Sở Hi Thanh
đến vậy?
Đây chỉ là một Huyết Nhai dự bị không thể nào tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao
bản hoàn chỉnh mà thôi.
Người này hoặc là có phong thái Thiên trụ, nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa
phải là Thiên trụ.
Sở Hi Thanh thì lại híp mắt lại.
Hắn chỉ nghe câu đầu tiên của trung niên tóc xám là đã biết người này nhất định
là Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công, chính là tên liếm cẩu này.
Sở Hi Thanh vẫn luôn rất có hảo cảm với liếm cẩu.
Dù sao đồng bệnh tương liên, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Hồi còn học đại học, Sở Hi Thanh cũng từng có một gian đoạn ‘nghĩ lại mà sợ’
như vậy.
Vấn đề là cái tên này, còn là một tên liếm cẩu lòng dạ độc ác.
Mấy chủ nhân cũ của Kim Ngọc Lương Duyên đao đều bị người này hại.
Lệ Thiên Công liềm Thiên Diệp Tiên Tử thế nào cũng không phải vấn đề,
nhưng hại người khác để phát tiết lửa giận là không đúng.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh lạnh nhạt, tay hắn đè Kim Ngọc Lương Duyên đao, giọng
nói lạnh lẽo: “Các hạ là Lệ Thiên Công? Ta biết chuyện của ngươi, cũng biết có
bốn người đã chết vì thế, nhưng ta vẫn muốn đôi song đao này đấy, ngươi muốn
thế nào?”
“Ngươi!” Lệ Thiên Công trợn mắt lên, theo bản năng liền rút đao ra, muốn ra
tay với Sở Hi Thanh.
Hắn không ngờ tên trước mắt này lại không khách khí như vậy, biết rõ hắn là
Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công rồi mà vẫn không hề tôn trọng.
Nhưng Lệ Thiên Công chợt nghĩ đến, tên trước mắt này chính là người của Vô
Tướng thần tông.
Chiếc thuyền dưới chân hắn, cũng là của Vô Tướng thần tông người ta.
Còn có một đạo thị của Tam Bình cư sĩ đang đứng ở bên cạnh nữa kìa.
Đây chính là một cao nhân tứ phẩm!
Lúc này, Lệ Thiên Công đè nén lửa giận, híp mắt nói: “Ngươi còn trẻ tuổi, lá
gan lại rất lớn. Nhưng ta vẫn phải nói với ngươi một câu, nếu như ngươi nhất
định phải dùng đôi song đao này, vậy sẽ chết người đấy.”
“Vậy chết nhất định là người khác.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười thản nhiên, cõng một đống hành lý trên lưng, đi thẳng
về phía Lệ Thiên Công: “Các hạ có thủ đoạn gì thì cứ việc, ta tiếp hết là được.
Nhưng ta cũng muốn cảnh cáo ngươi một câu, bản thân ta cũng là người bụng
dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo, nếu như ta biết được các hạ dám gây bất lợi cho
ta. . .”
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn bỗng nhiên mở ra, con mắt trắng đen rõ ràng lộ
ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Ta nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi! Ta cũng
không quan tâm ngươi là Kỳ Đao ma tượng gì gì đó đâu!”
Khí tức của Lệ Thiên Công hơi cứng lại, hắn bị khí thế ác liệt và đao ý mạnh
mẽ của thiếu niên trước mặt ép phải lùi lại mấy bước.
“Làm phiền nhường một chút.”
Sở Hi Thanh tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua bên cạnh Lệ Thiên Công.
Ngay khi hai người sượt qua nhau, Sở Hi Thanh vẫn không nhịn được mà quay
đầu lại nói: “Ta nghe nói đến chuyện của ngươi và Thiên Diệp Tiên Tử kia, ta
khuyên ngươi một câu, ngươi liếm nàng như vậy là không có tiền đồ, người phụ
nữ kia không đáng. Liếm đến cuối cùng nhất định là không còn gì cả, không
bằng buông tay sớm một chút thì tốt hơn. Lùi một bước, nói không chừng chính
là trời cao biển rộng.”