Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 90

Trên sân thượng một tòa nhà bỏ hoang ở phía xa, Hứa Quân Duệ đang dùng kính ngắm bắn của súng bắn tỉa quan sát nhất cử nhất động của chiếc xe hơi ở góc khuất đằng xa, đường ngắm chuẩn xác không lệch một ly hướng thẳng vào trán Lương Phái Hào.

“Tại sao?” Bành Toa bất ngờ lên tiếng hỏi.

“Tại sao cái gì?” Hứa Quân Duệ hỏi, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi chiếc xe đằng xa.

“Hậu quả của việc ám sát Tư Thời, cậu hiểu rõ hơn ai hết.” Nói xong, Bành Toa lại bổ sung thêm một câu: “Chẳng phải cậu đã dùng thuật toán sự kiện để tính toán rồi sao, hành động của Đổng Thạc hoàn toàn có thể cứu được Vận Vận mà.”

“Nhưng thuật toán dù sao cũng chỉ là thuật toán, khó tránh khỏi sai số. Huống hồ, Lương Phái Hào còn sở hữu hạt thời gian có thể gây nhiễu tính toán, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Hứa Quân Duệ đáp lời: “Kế hoạch dự phòng luôn cần thiết, dù làm bất cứ chuyện gì.”

“Vậy đây chính là kế hoạch dự phòng của cậu?”

“Không sai.”

“Nếu Đổng Thạc thất bại,” Bành Toa lại hỏi: “Cậu thật sự sẽ nổ súng sao?”

“Sẽ.” Câu trả lời của Hứa Quân Duệ không hề do dự.

“Dù phát súng này sẽ hủy hoại tất cả? Tất cả những gì mà mấy thế hệ hy sinh, vượt qua ngàn năm để hoàn thành?” Bành Toa lại hỏi.

Lần này, Hứa Quân Duệ không lập tức trả lời. Nhưng ngay lúc Bành Toa nghĩ rằng ông sẽ không nói gì, ông đột nhiên hỏi: “Không ngờ những câu hỏi này lại được thốt ra từ miệng cháu.” Ngừng một chút: “Cậu cứ tưởng, trong tất cả mọi người, cháu là người thân thiết với Vận Vận nhất.”

“Không phải.”

“Không phải?”

“Không phải cháu đang hỏi,” Bành Toa nhìn chằm chằm Hứa Quân Duệ, “Cháu đang thay chính trái tim cậu hỏi.”

Lần này, Hứa Quân Duệ thực sự không trả lời nữa.

———

Bên kia, Đổng Thạc, người bị một con chim đẩy vào bước đường cùng, ôm tâm thái viết tâm thư, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhưng ngón tay run rẩy vô tình mở trúng một app livestream.

Anh chợt nhớ đến lời Lư Linh Vận từng nói: Tư Thời ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai sẽ bị tước năng lực Tư Thời.

“Ha ha, ha ha ha ha…” Đổng Thạc cầm điện thoại đột nhiên cười phá lên một cách khó hiểu.

Tình thế đảo ngược, đến lượt Lương Phái Hào hoang mang, tuy cậu ta xem Đổng Thạc là “nhân loại tầm thường càn rỡ”, nhưng trong lòng lại không thể quên mặt dây chuyền mà Đổng Thạc lấy ra lúc đầu, cho nên dù đang ở thế thượng phong, cậu ta vẫn luôn đề phòng nhất cử nhất động của Đổng Thạc.

“Cười cái gì?” Lương Phái Hào nhíu mày.

“Cười mày đó,” Đổng Thạc từ tiếng cười khẽ ban đầu đã biến thành tiếng cười lớn điên cuồng hiện tại: “Một thằng ngốc nghếch khùng điên.” Anh ôm bụng, nắm chặt điện thoại di động, cười đến chảy cả nước mắt.

“Mày nói cái gì?” Lương Bái Hào hung tợn hỏi, chỉ tiếc rằng giọng điệu hung tợn kết hợp với khuôn mặt đầy mụn trứng cá và tàn nhang kia, thật sự hơi buồn cười.

“Tao nói mày, ngu ngốc, khùng điên.” Đổng Thạc cố ý phóng đại âm lượng, cứ như sợ không ai nghe thấy: “Lúc trước em họ tao nói nó gặp một thằng điên xem game là thật, tao còn không tin, không ngờ thật sự tồn tại. Cầm đại vài thứ rồi diễn kịch, mày liền tin là thật, hết cấp trên rồi lại đến nhiệm vụ, lại còn ảo tưởng vụ án giết người trên tivi là do mình làm. Nghiện game đến mức này, thật không dễ dàng gì.”

“Ảo tưởng?! Mày nói cái gì? Tao ảo tưởng?!” Không biết là bị chọc trúng chỗ nào, Lương Phái Hào nổi giận: “Đều là tao làm! Tao làm! Tao dùng năng lực của tao làm! Tao đã biến bọn chúng thành tro bụi!!”

“Mọi người nhìn nè, thằng khùng này vẫn đang nằm mơ giữa ban ngày.” Đổng Thạc vừa nói vừa hướng màn hình điện thoại về phía trước: “Cuộc đối thoại trong xe vừa rồi, mọi người đã nghe cả rồi chứ, đến giờ mà nó vẫn ảo tưởng mình có siêu năng lực, là eliminator cơ đấy. Vừa đáng thương vừa đáng buồn, tuổi xuân phơi phới, thanh xuân tươi đẹp, lại bị game đầu độc thành ra như thế này.” Diễn cứ như mình thật sự livestream từ đầu.

“Mày câm miệng cho tao!!”

“Hả?” Đưa ống kính hướng về phía Lương Phái Hào, thực sự mở ghi hình: “Nếu không thì sao? Nếu không thì mày sẽ biến tao thành tro bụi à?”

“Tao……”

“Hay là mày muốn lấy cớ, chẳng hạn như điều lệ bảo mật đặc công này nọ, bảo là không thể sử dụng năng lực trước ống kính?” Đổng Thạc cầm điện thoại tiến lên mấy bước.

“Tao……”

“Tới đây, thử đi, nếu thiết lập trong game kia là thật.” Lúc nói câu này, Đổng Thạc nhạy bén phát hiện huy hiệu đồng hồ cát trên ngực trái của Lương Phái Hào hình như đang mờ đi: “Lại đây biến tao thành tro đi, ngay trước ống kính, trước mặt khán giả toàn thế giới, chứng minh năng lực của mày.” Ánh sáng của đồng hồ cát càng mờ hơn, mờ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.

Sau khi phát hiện chuyện này, Đổng Thạc dứt khoát cắn răng mở cửa: “Ra đây.” Vẫy tay với Lương Phái Hào đang ngồi trong xe: “Tao không trốn không tránh, mày thử dùng năng lực của mình đi.”

Lương Phái Hào không nhúc nhích.

Sự đề phòng của Lương Phái Hào khiến Đổng Thạc có lòng tin hơn, cảm xúc dâng trào, anh bất chấp tất cả gào lên: “Lương Phái Hào, ra đây! Dùng năng lực đi! Giết tao đi! Ngay trước mặt mọi người!”

Lương Phái Hào siết chặt hai tay, răng nghiến ken két, nhưng vẫn không chịu xuống xe.

Đổng Thạc thấy thời cơ đã đến nên bèn hạ giọng, nhưng nụ cười chế giễu trên mặt vẫn còn đó: “Tỉnh lại đi! Đó là game! Không phải sự thật! Đừng lừa mình dối người nữa, ranh con à!!”

“Mày nói cái gì? Hả?” Hai chữ ‘ranh con’ như chọc trúng tử huyệt của Lương Phái Hào, mắt cậu ta lập tức đỏ bừng, vết thương trên tay bị bóp chặt đến trắng bệch. Cùng lúc đó, huy hiệu đồng hồ cát trên ngực trái của cậu ta cũng hoàn toàn biến mất.

“Tao nói, tỉnh lại đi, ranh con à!!!”

“A a a ——” Lương Phái Hào rống lên như một con sói con đói khát đang phát điên, tiếng rống càng lúc càng lớn, đáy mắt càng lúc càng đỏ.

Khi tiếng rống và màu đỏ trong đáy mắt tích tụ đến một mức độ nào đó, Lương Bái Hào đột nhiên hung hăng đấm mạnh một cú vào khung cửa xe, như phát điên nhào vào người Đổng Thạc: “Dừng! Dừng! Mày chết đi!” Cậu ta đẩy Đổng Thạc vào tường, Đổng Thạc cũng không phản kháng.

Nhưng hành vi “có thể đẩy Đổng Thạc” này lại khiến Lương Phái Hào sụp đổ.

Nhận ra bản thân vẫn còn sống, tay chân vẫn linh hoạt, Đổng Thạc thở phào nhẹ nhõm, lập tức giấu đi vẻ sợ hãi khi đối phương hét lên chữ “dừng”, tiếp tục giả bộ vênh váo nhếch mép cười chế giễu: “Thì sao hả? Rống to, đẩy người, đây chính là năng lực của mày?”

“Tại sao?” Lương Phái Hào như thấy quỷ, buông Đổng Thạc ra, nhìn vết thương trên tay mình, lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi: “Tại sao? Tại sao mày vẫn có thể nhúc nhích? Tại sao mày vẫn có thể nói chuyện? Tại sao? Tại sao……” Thất thần ngã ngồi xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt mà không hề hay biết.

Nhìn Lương Phái Hào đột ngột tỉnh mộng, rồi nhớ lại năng lực điên cuồng mà thằng nhóc này từng sở hữu, Đổng Thạc thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào tường.

Hạt thời gian lựa chọn ký chủ thích hợp tùy theo nhu cầu, ngay cả một đứa trẻ cũng……

Nhưng đây không phải chuyện mà anh có thể can thiệp, cũng không phải chuyện anh nên quan tâm bây giờ. Điều anh quan tâm là hạt thời gian đã rời khỏi cơ thể Lương Phái Hào, vậy Lư Linh Vận……

Đoàng! Một tiếng súng giảm thanh đột ngột vang lên, không kịp trở tay. Tiếng gào thét của Lương Phái Hào vừa nãy còn làm Đổng Thạc đau đầu, đột ngột im bặt.

Lương Phái Hào đang nằm sấp đấm tay xuống đất khóc lớn, bỗng nhiên mềm nhũn như con sên không xương, mặt úp xuống đất ngã nhào về phía trước rồi nằm bất động. Cùng lúc đó, dưới ánh đèn lờ mờ, nơi má Lương Phái Hào áp xuống đất, một chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra, men theo khe nứt trên mặt đất lan đến mũi chân Đổng Thạc, dưới ánh đèn đường, càng làm nổi bật lỗ đen trên ấn đường của Lương Phái Hào.

“Lương Phái Hào?” Đổng Thạc ngây người một chút, nửa giây sau mới chợt hiểu ra.

“Lương Phái Hào!!” Anh vừa đảo mắt nhìn quanh những tòa nhà cao tầng, vừa vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, vỗ vai Lương Phái Hào, gọi tên cậu ta.

Lương Phái Hào không có bất kỳ động tĩnh gì, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ kích động vừa rồi, nhưng đôi mắt ướt đẫm lệ mở to đã trở nên vô hồn. Cậu bé còn kiêu căng ngạo mạn vài phút trước, giờ đây đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Lương Phái Hào ——” Giọng của Đổng Thạc vang vọng trong con hẻm nhỏ, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc, tiếng hét, tiếng chất vấn, tiếng còi cảnh sát muộn màng hòa lẫn vào giọng nói của Đổng Thạc, khiến con hẻm nhỏ này một đêm không ngủ.

Và ở một nơi cách con hẻm nhỏ không xa, có người tức giận đập vỡ một chiếc ly vì người nào đó không biết tranh giành cố gắng, có người ngã xuống đất bất tỉnh dưới một luồng sáng kỳ dị, có người cười khổ mang theo một bọc lớn và một người rời khỏi một tòa nhà cao tầng nào đó, có người lại mở đôi mắt đen láy trong chiếc rương tối tăm……

(Quyển thứ ba, kết thúc)

Bình Luận (0)
Comment