Quyển 4: Thần của thế gian
“Phù……” Đổng Thạc thở hổn hển, hai tay vịn chặt chiếc balo căng phồng, ngồi phịch xuống một tảng đá lớn: “Em là khỉ à? Đường trơn như thế, dốc cao như thế, mà em cứ thoăn thoắt leo lên.” Anh vừa than phiền vừa nhìn Lư Linh Vận — người dường như vẫn định bước tiếp.
“Chín sáu, tuổi Tý.” Lư Linh Vận cố tình chớp mắt tỏ vẻ nghiêm túc, đáp lời.
“…… Anh không có hỏi tuổi của em.” Khóe miệng Đổng Thạc giật giật.
“Là anh đòi đi theo mà.” Nhún vai tỏ vẻ vô tội, Lư Linh Vận chỉnh lại quai balo rồi hất cằm chỉ về phía trước: “Đến đỉnh rồi, đi thêm hai bước nữa là có thể ngồi xuống từ từ ăn cơm dã ngoại.” Nói xong, mặc kệ Đổng Thạc có theo kịp hay không, cô cứ thế bước đi.
Đến khi bóng lưng Lư Linh Vận khuất sau tán cây, Đổng Thạc mới lấy lại sức lực, lần nữa vác chiếc balo nặng trịch, bước theo hướng cô vừa đi.
“Hai bước” mà Lư Linh Vận nói thật sự là “hai bước”. Đổng Thạc còn đang loay hoay chỉnh quai balo cho thoải mái thì đã bước ra khỏi khu rừng nhỏ, đến dưới ánh mặt trời gay gắt.
Ánh nắng bất ngờ khiến anh nheo mắt, đến khi mắt thích ứng với ánh sáng, anh mới nhận ra mình đang đứng trên mép vách đá được tạo thành từ một tảng đá lớn nhẵn nhụi. Anh vội phanh chân, nhưng sức nặng của balo khiến chân anh trượt trên đá, suýt chút lao xuống vực. Đúng lúc đó, chiếc balo nặng mấy chục cân đột nhiên kéo ngược anh về phía sau, khiến anh ngồi phịch xuống tảng đá.
“Cẩn thận một chút.” Lư Linh Vận thấy Đổng Thạc ngồi vững, mới buông tay khỏi chiếc balo, ngồi xuống cạnh anh: “Lấy đồ ăn trong balo ra ăn đi.” Vừa nói, cô vừa lục lọi balo của mình.
Tiếc rằng Đổng Thạc vẫn chưa hoàn hồn sau cảm giác suýt rơi xuống vực nên không nghe rõ cô nói gì. Bất đắc dĩ, Lư Linh Vận đành túm lấy balo của Đổng Thạc, lấy đồ ra.
Đến khi Lư Linh Vận bày biện một bàn ăn thịnh soạn trên tảng đá, Đổng Thạc mới chậm chạp hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: “Bình thường em hay ra vách đá này ăn cơm à?”
“Coi là vậy đi.” Lư Linh Vận đưa cho Đổng Thạc một đôi đũa: “Tầm mắt bao quát non sông, nhìn thấy toàn bộ thành đô Kinh Châu, phong cảnh đẹp lắm.” Hất cằm chỉ xuống vách đá.
Đổng Thạc theo phản xạ nhìn xuống chỗ Lư Linh Vận chỉ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy chân tay bủn rủn, anh vội rụt người lại, tránh xa mép vực.
“Không té xuống đâu.” Lư Linh Vận thấy hành động của anh, nhịn cười nói: “Hơn nữa dù có rơi xuống thì cũng không chết được, tôi sẽ kéo anh lên trong Tĩnh Giới.”
“……”
“Nếu không phải vì đường đi hiểm trở, thì khu du lịch làm sao có chỗ thanh tịnh thế này.” Không chờ Đổng Thạc trả lời, Lư Linh Vận đột nhiên nghiêm túc: “Chỉ khi ở chỗ cao vắng người như thế này, tôi mới có thể thảnh thơi, mơ mộng hảo huyền một chút, suy xét về cuộc đời mình.”
Hít sâu một hơi, không cho Đổng Thạc cơ hội theo kịp mạch suy nghĩ của mình, cô nói tiếp: “Anh nhìn xem, từ trên này nhìn xuống, con người nhỏ như thế nào? Nhỏ cỡ hạt vừng sao? Nhỏ như thế thì cuộc đời dài bao lâu? Đời người như thế, dù bị bất hạnh bao trùm, thì tổng cộng có bao nhiêu bất hạnh đây? Nghĩ như vậy, nhìn như vậy, phiền muộn hình như cũng vơi bớt vài phần, tuy rằng chỉ là lừa mình dối người.”
“Linh Vận……” Đổng Thạc nhất thời cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
“Ăn đi, không ăn sẽ nguội mất.” Lư Linh Vận ngắt lời Đổng Thạc, cúi đầu, cầm đũa lên, vùi đầu ăn cơm, như thể chưa từng nói gì.
Lư Linh Vận là phụ bếp của Cố Tương, tay nghề nấu nướng đương nhiên không tệ. Vì thế, được ăn cơm do Lư Linh Vận đích thân nấu như hôm nay là điều mà Đổng Thạc mong chờ bấy lâu, huống hồ anh vừa leo núi xong, bụng đói cồn cào. Nhưng không hiểu sao, sau khi nghe những lời ẩn ý của Lư Linh Vận, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, khi ăn cơm, Đổng Thạc lại không cảm thấy ngon miệng.
Lư Linh Vận không nói gì, Đổng Thạc cũng không chủ động bắt chuyện vì sợ nói sai một câu sẽ khiến Lư Linh Vận nhớ lại chuyện không vui. Thế là, hai người cứ thế im lặng ăn cơm bên vách đá, thậm chí không hề giao tiếp bằng ánh mắt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thời gian ăn cơm luôn có hạn, khi hai người đặt đũa xuống và cất hộp đựng cơm, ánh mắt cả hai không khỏi chạm nhau.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy.” Lư Linh Vận mở lời trước, khi nói câu này, khóe môi cô cong lên nở một nụ cười nhạt: “Tôi cũng từng ngốc nghếch.”
Dừng một chút: “Lúc mới đến Bách Lý Họa Lang, mặc kệ hiện thực thế nào, tôi cảm thấy mình đã trốn thoát khỏi quá khứ, có nơi nương tựa mới, có khởi đầu mới, thậm chí còn có người che chở, nên đắc ý lắm. Con người mà, mỗi khi đắc ý thì sẽ bắt đầu mơ mộng hão huyền, mộng tưởng của một đứa bé mười mấy tuổi thì có thể là gì chứ, tất nhiên là mấy giấc mơ trẻ trâu rồi, khi đó tôi cũng vậy.”
Nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn: “Ban đầu tìm thấy chỗ này, tôi xem nó là căn cứ bí mật, rảnh rỗi thì leo lên đây mơ mộng hão huyền, thỉnh thoảng còn dùng năng lực phá núi lung tung, cứ tưởng mình là con cưng của trời, nếu không thì anh nghĩ tại sao tảng đá này nhẵn nhụi như thế?”
“Sau khi qua giai đoạn trẻ trâu đó, đến nơi này đã thành thói quen.” Vừa cười vừa lắc đầu.
“Không mơ mộng nữa, không phá phách nữa, tôi bắt đầu nằm trên đá phơi nắng suy nghĩ về cuộc đời, vẽ ra những mộng tưởng viển vông.” Vừa nói, Lư Linh Vận vừa nằm xuống tảng đá: “Nào là trở thành vận động viên điền kinh giành huy chương vàng Olympic, nhưng chẳng mấy chốc lại nhớ ra mắt mình hoàn toàn không qua nổi vòng kiểm tra sức khỏe; nào là viết game, mở công ty kiếm thật nhiều tiền, nhưng khi nghĩ đến đống nợ của mình, ‘ước mơ’ biến thành ‘mơ mộng viển vông’.”
“Sau đó, mơ tới mơ lui, cuối cùng phát hiện mình chẳng làm được gì, chỉ có thể ở lại Bách Lý Họa Lang, sống tạm bợ qua ngày, ăn no chờ chết, mặc dù thể chất của tôi thậm chí không thể ‘chờ chết’, chỉ có thể chờ đến ngày nào đó mình thật già thật già, chết già rồi sống lại, lại chết già, lại sống lại……”
Trước khi Đổng Thạc xen miệng vào, Lư Linh Vận lại tiếp tục: “Nhưng tôi không phải người sẽ từ bỏ mơ mộng sau khi nhận ra hiện thực, tôi vẫn mơ một ngày nào đó, hạt thời gian không còn trong cơ thể tôi nữa, tôi hoàn toàn đoạn tuyệt với thời đại tương lai, trở thành người bình thường, tôi sẽ dùng số tiền kiếm được từ Tri Liễu, nếu trả nợ xong mà vẫn còn dư, mua một căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông ở một trấn nhỏ hẻo lánh, một máy tính một cái bàn, viết cuộc đời mình thành một câu chuyện.”
“Tất nhiên,” Nụ cười trên mặt hơi ngượng ngùng: “Chắc chẳng ai tin câu chuyện mà tôi viết. Cho nên cứ xem như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đi, viết ra, đăng lên một website nào đó, có thể chẳng có bao nhiêu độc giả, nhưng không sao cả. Sau đó, nếu điều kiện cho phép, tự làm phim hoạt hình, tìm vài người bạn đến lồ ng tiếng……”
“Đời người dù dài hay ngắn, dù nhàm chán hay tuyệt vời, kết thúc chính là kết thúc, nhưng tôi cảm thấy, cảm thấy phải để lại thứ gì đó mới được, để lại bằng chứng chứng minh tôi đã sống, đã đấu tranh, đã trải qua. Dù không ai phát hiện ra bằng chứng ấy, dù phát hiện cũng không để ý, dù để ý cũng không tin. Chỉ cần bản thân mình yên tâm và thỏa mãn là đủ rồi.”
“Nhưng bây giờ,” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Lư Linh Vận nhạt dần: “Ước mơ nhỏ bé này có lẽ đã xa vời hơn bao giờ hết……”
“Không xa.” Đổng Thạc đột nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Lư Linh Vận: “Không xa đâu.”
Anh chẳng hề áy náy vì ngắt lời người khác: “Muốn viết thì cứ viết đi, sao phải đợi đến sau này? Biết đâu viết riết rồi mọi chuyện lại sáng tỏ thì sao. Hơn nữa, ông trời đã bất công với em rồi, sao em còn không cho mình sống thoải mái? Muốn làm gì thì cứ làm, chống trời chống đất cho sung sướng?”
“Em viết,” Vừa nói, anh vừa được đà lấn tới, nhích người về phía Lư Linh Vận: “Anh cũng viết, đến lúc đó hai đứa mình gộp lại thành tam bộ khúc song thị giác, biết đâu lại nổi tiếng thì sao? Rồi cả đời không cần làm việc nữa.”
“…… Đồ tham tiền.” Bị Đổng Thạc chen ngang vô duyên vô cớ, cảm xúc của Lư Linh Vận mắc kẹt giữa chừng, không lên được cũng không xuống được, cô tức giận liếc anh. Chỉ là, cô không hề rụt tay lại, cũng không hề nhích người ra xa khi Đổng Thạc đến gần.
“Chứ không thì sao? Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không làm được gì cả. Chúng ta là người phàm, muốn có một ước mơ cao cả để lại dấu ấn của cuộc đời, được thôi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bản chất phàm tục — ăn uống ngủ nghỉ đều cần dùng tiền mà.” Giọng điệu của Đổng Thạc như đang nói triết lý nhân sinh.
“Sếp Đổng, thụ giáo.”
“Không cần cảm ơn.”
“……” Một đoạn độc thoại sâu sắc bị Đổng Thạc làm thành cái kết dở dở ương ương, Lư Linh Vận vừa buồn cười vừa bất lực, cúi đầu dọn dẹp đồ đạc trên mặt đất.
Một lát sau, “À đúng rồi,” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đổng Thạc: “Tôi nhớ anh còn nợ tôi một lời hứa thì phải?”
“À……” Mặt Đổng Thạc nhăn nhó: “Trí nhớ tốt thật.”
“Trí nhớ tốt không bằng bút chì cùn.” Lư Linh Vận nhướn mày chỉ vào cuốn sổ đen trong túi của mình.
“Chuyện này mà em cũng ghi lại?”
“Phải ghi lại chứ, để tránh sau khi thời không biến đổi, có người thừa cơ quỵt nợ.”
“…… Được rồi, muốn anh làm gì, ngài cứ nói.” Đổng Thạc cam chịu làm động tác “mời”.
“Thật ra cũng không có gì,” Lư Linh Vận đáp: “Anh cũng muốn viết lách mà phải không? Dù viết gì thì tư liệu sống cũng là thứ cần thiết đúng không? Không cần anh viết nhật ký gì đâu, chỉ cần ghi lại giấc mơ thôi.”
“Ghi lại giấc mơ?”
“Đúng vậy, người bình thường sau khi tỉnh dậy vài phút thì sẽ quên sạch giấc mơ đêm qua, nếu anh để một cuốn sổ và một cây bút ở đầu giường, trong vài phút đó cố gắng ghi lại giấc mơ đêm trước càng đầy đủ càng tốt, thế là được rồi.”
“Ghi lại giấc mơ, dễ như ăn kẹo,” Đổng Thạc đã viết hết sự nghi ngờ lên mặt: “Nhưng anh thấy chuyện em bảo anh ghi lại giấc mơ và chuyện viết truyện vừa rồi chẳng liên quan gì đến nhau mà? Chắc chắn có mục đích khác đúng không? Giống như lần trước em để lại ống tiêm và mặt dây chuyền cho anh vậy.”
“Hả? Ống tiêm và mặt dây chuyền?” Vẻ mặt Lư Linh Vận có vẻ ngạc nhiên.
“Không phải em để lại sao?” Lần này đến lượt Đổng Thạc ngạc nhiên: “Trước đây em từng kể với anh chuyện em dùng Tĩnh Giới hù dọa người khác, lúc em để lại chúng, chẳng lẽ không phải ám chỉ anh dùng chúng để diễn kịch trước mặt Lương Phái Hào, giả mạo Tĩnh Giới để dụ cậu ta rồi cứu em ra sao?”
“Cũng không hẳn.” Lư Linh Vận phủ nhận không chút khách khí.
“……”
“Đồ vật đúng là do tôi để lại. Nhưng mục đích chỉ là để anh tạm thời giữ hộ thôi, dù sao đồ vật bị phá hủy trong lúc giao đấu với Tư Thời có khả năng không thể khôi phục, mà hai thứ đó đối với tôi đều rất quan trọng. Ngoài ra, không có ý gì khác.” Cô nhún vai tỏ vẻ vô tội.
“……”