Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 20

Vào kì nghỉ hè năm lớp mười một, Diêu Vũ Thành bảo rằng cậu ta có mấy tấm vé đi công viên nước, rất khuyến khích họ cùng nhau đi chơi.

Hai bàn trước sau bốn người họ tập hợp trước cổng công viên nước, sau đó cùng nhau đi vào. Lúc tới cửa thì Diêu Vũ Thành bỗng ngăn Trình Dịch An lại, bảo là chỉ có ba tấm vé thôi, để cậu tự đi mua. Diêu Vũ Thành giấu trong lòng không dám nói cho cậu biết, với tính tình của Trình Dịch An, nếu cậu biết tới đây còn phải xếp hàng mua vé thì chắc chắn sẽ không tới.

Trình Dịch An tức giận đến trừng mắt với cậu ta, còn tức hơn cả lúc không làm được đề vật lí nữa. Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng mua vé. Đã bỏ ra hai mươi phút ngồi xe buýt tới đây rồi, cũng không thể đứng ngoài công viên nước nhìn một vòng rồi về được.

Thừa dịp Trình Dịch An đi mua vé, Diêu Vũ Thành dẫn hai cô gái đi vào, thẳng đến khi ba người họ thay đồ tắm xong bước xuống nước rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trình Dịch An đâu.

Sở Thanh vừa vào bể bơi đã hướng đến cầu trượt bên kia. Cầu trượt của khu người lớn không phải cái loại thấp thấp đủ mọi màu sắc của bọn con nít, cầu trượt rất cao lại rất dốc, có khe trượt kiểu xoắn ốc và hai khe trượt thẳng. Cô dùng cả tay cả chân leo từ mặt đất lên đến đỉnh, sau đó mới phát hiện ra ai cũng mang theo phao bơi.

Sở Thanh đứng nguyên chỗ sửng sốt một hồi lâu, cô không biết bơi, nhưng giờ phút này mà xuống dưới thuê một cái phao rồi đi lên thì hình như cũng quá mất mặt...

"Chị có trượt không đấy? Không trượt thì phiền chị nhường một chút." Phía sau có một bạn nhỏ ước chừng học lớp sáu tiểu học vỗ vỗ cánh tay Sở Thanh.

Sở Thanh thấy thế cũng không kịp suy tư gì nữa, vội nói muốn chơi rồi ngồi lên. Cô nhìn bể bơi giống như sủi cảo ở phía dưới, trong lòng hơi hoảng, thầm mặc niệm ba, hai...

"Á..." Cô còn không có nhẩm đến một mà không biết ai ở phía sau đẩy cô một cái, Sở Thanh thét chói tai trượt xuống dưới. Không biết có phải là do sợi tổng hợp của áo tắm có vấn đề không mà cô cảm thấy nơi mông ma sát với cầu trượt nóng bừng đến độ sắp bốc cháy lên từng ngọn nhỏ rồi.

Tốc độ trượt xuống bên dưới nhanh đến mức Sở Thanh không thể khống chế, người phía dưới nhao nhao tránh ra, sợ bị Sở Thanh đụng phải.

Một giây sau cả người Sở Thanh ập vào làn nước. Không phải nổi trên mặt nước như trong tưởng tượng, mà là cả người, từ đầu đến chân đều chìm trong nước.

Lúc rơi xuống nước Sở Thanh vô cùng bối rối, miệng khẽ mở ra lấy hơi lại sặc mấy ngụm nước lận. Cô chỉ cảm thấy lồ.ng ngực đau nhức, giống như thể hít thở không thông vậy. Còn có... Mùi thuốc sát trùng đúng là uống chẳng ngon gì cả.

Đúng lúc này, Sở Thanh bị người ta xách lên một cái. Đầu rời khỏi nước rồi cô mới cảm thấy mình được sống lại. Hít từng hơi từng hơi không khí trong lành rồi, trong chốc lát Sở Thanh mới dần phát giác được có gì đó không thích hợp...

Cánh tay của nàng vịn lấy bả vai của người nào đó, người kia vô cùng gầy gò, xương cốt cứng cáp làm da thịt cô cũng đau. Ở khu nước sâu chân đạp không tới đáy này, Sở Thanh một phát giẫm lên thứ gì đó hết sức ấm áp, một chân khác thì lại an tọa trên đầu gối bên cạnh của người ta...

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì bị gương mặt kia của Trình Dịch An dọa đến thiếu chút nữa là lại hít thở không thông. Sở Thanh vội vàng buông tay lùi lại, trong lúc bối rối giật mình chân không giẫm đến được đáy bể, cô lại nghiêng thân mình té xuống...

Trình Dịch An đứng tại chỗ không nhúc nhích, rất chi là bình tĩnh đưa tay kéo cô lên. Cậu một tay bắt lấy cánh tay Sở Thanh, một cái tay khác lại bắt được dây áo tắm của Sở Thanh...

Lần này cả hai người đều ngẩn người ra, hai gò má Trình Dịch An trong phút chốc đã hơi đỏ lên, bàn tay đang nắm lấy dây áo tắm rất nhanh đã rút lại.

"Tạch!"

"Á! Trình Dịch An cậu làm gì đấy!" Sở Thanh nhe răng trợn mắt xoa xoa bả vai, áo tắm bằng sợi tổng hợp vô cùng co dãn, anh bắn dây áo tắm lại như thế khiến bả vai cô đỏ cả một mảng.

Trình Dịch An vội vàng nói xin lỗi, vừa rồi cậu căng thẳng nên chỉ lo thu tay lại, không tính toán đến độ co dãn của dây áo.

Sở Thanh không dám tùy tiện buông tay, hai tay sống chết ôm Trình Dịch An không thả.

Trình Dịch An rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nửa kéo nửa túm người lên khu nước cạn. Buông Sở Thanh ra rồi, cậu tựa vào bên bể ngồi xuống để hạ nhiệt, giờ phút này toàn thân cậu đều nóng bừng đến mức làn da lộ ra màu hồng.

...

Trình Dịch An chậm rãi tới gần suối nước nóng, cởi áo choàng tắm ra đặt sang một bên, chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời xuống nước vớt Sở Thanh lên.

"Oành..." Sở Thanh bịt mũi, mím chặt môi rồi lao xuống nước. Cô đã có kinh nghiệm nhịn thở không ít, mà cô đã thử qua độ nông sâu của bể rồi, không đến mức chân đạp không đến đáy.

Lúc Sở Thanh vừa thò đầu ra khỏi nước đã nhìn thấy có một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang cởi áo choàng tắm chuẩn bị xuống nước. Cô vội vàng lùi sang một góc của suối nước nóng, cảnh giác nhìn người đàn ông có dáng người cũng không tồi kia.

Trình Dịch An vừa xoay người lại thì nhìn thấy cặp mắt đầy cảnh giác của Sở Thanh, hai tay ôm ở trước ngực, giống như là có thể chuẩn bị gọi người cứu mạng bất cứ lúc nào vậy.

Sau khi biết người đàn ông có vóc người rất được kia là Trình Dịch An, Sở Thanh càng muốn bỏ chạy hơn. Người này đúng là âm hồn bất tán mà, đi công tác cũng có thể gặp phải, đi tắm suối nước nóng cũng có thể gặp phải luôn.

Trình Dịch An liế.m môi một cái, sau đó lại hắng giọng một cái, sau đó nữa lại ho khan một tiếng... Thấy Sở Thanh cau mày ẩn chứa chút không kiên nhẫn, anh mới tranh thủ thời gian mở miệng: "Trùng hợp quá."

"Ừm..." Sở Thanh bất đắc dĩ đến chỗ nước cạn ngồi.

Bể có cầu trượt đều sẽ hơi lớn một chút, phân phần nước sâu và phần nước cạn, miễn cho người trượt lại trượt xuống khu nước cạn làm mông đau.

Trình Dịch An cũng chầm chậm đi về phía Sở Thanh, nghĩ đến quy cách "thả thính" em gái của Tưởng Duệ... Anh ngượng nghịu mở miệng, chỉ là ngẫm lại thì thấy thẹn đến hoảng.

"Cô... Vẫn khỏe chứ?" Trình Dịch An nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một câu như thế.

"Qua đời rồi." Sở Thanh nhàn nhạt đáp.

Trình Dịch An ngây người, sửng sốt trong chớp mắt sau đó cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi..."

Sở Thanh không quá để ý mà lắc đầu, "Nhiều năm rồi mà, không sao."

"Vậy chú đâu?"

Sở Thanh lại lặp lại ba chữ vừa mới nói, sau khi Trình Dịch An nghe xong thì lại nói xin lỗi lần nữa. Lần này anh dứt khoát không nói gì nữa, cúi đầu ngẩn người.

"Bà Lưu vẫn khỏe chứ?" Sở Thanh nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của anh, chủ động mở miệng hỏi.

Trình Dịch An nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu lên, một mặt mờ mịt nhìn cô, "Bà tôi họ Vương mà."

"Tớ đang nói bà Lưu bán cá con ý..." Sở Thanh bất đắc dĩ gãi đầu một cái, sao mà cảm giác nói chuyện phiếm với Trình Dịch An lại lao lực vậy này. Cô nhớ chỉ có khi nhắc đến đề vật lý thì cái máy hát Trình Dịch An mới được mở lên, cũng không biết bây giờ chốt mở rời đi nơi nào rồi nữa.

"Rất tốt." Sau đó lại là im lặng, im lặng có một lúc lâu.

Sở Thanh tựa vào cạnh bể, sắp điên đến nơi rồi. Cái hũ nút này nếu ai muốn lấy về nhà thì lấy đi, cũng không chơi vui bằng cái loa thông minh nữa, tối thiểu thì mua loa thông minh nó còn có thể dỗ mày vui vẻ, nũng nịu với mày. Còn người này thì trừ cái mặt đẹp với biết khám bệnh ra ấy à, có thể phụ đạo làm bài tập cho con nít cũng đã tính là một ưu điểm rồi.

"Một mình thì nhớ chú ý an toàn."

"Được."

"Nhớ mấy ngày nữa đi lấy thuốc."

"Biết rồi."

"Có dừng thuốc không đấy?"

"Không dừng."

"Ừm, phải kiên trì uống..."

"Được.

"

Trình Dịch An rất cố gắng tìm chủ đề, anh muốn lấy lòng Sở Thanh. Nhưng Sở Thanh dường như cũng không phải là rất muốn để ý đến anh, trong lúc nhất thời anh hơi xấu hổ, không biết phải làm sao bây giờ.

Đột nhiên nghĩ đến lời Tưởng Duệ dạy cho anh, Trình Dịch An quyết định lấy ngựa chết làm ngựa sống thử nói ra một chút, "Cậu, bao năm rồi mà cậu không tìm bạn trai à? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa..."

Sở Thanh sững sờ, sau đó rất nhanh đã nói tiếp: "Nghĩ đến rồi, định năm sau sẽ đi xem mắt."

Lần này Trình Dịch An càng mộng mị hơn, thứ Tưởng Duệ dạy chính là, nhà gái nói muốn tìm, sau đó nhà trai hỏi cô thấy tôi thế nào. Nhưng Tưởng Duệ không dạy anh nếu con gái người ta nói chuẩn bị đi xem mắt thì phải đáp lại thế nào mà...

Trình Dịch An chỉ có thể ừ một tiếng, sau đó tiếp tục im lặng.

Sở Thanh thấy anh không có chút phản ứng nào, thậm chí còn ừ. Lửa giận bỗng vọt lên, cô đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tớ hơi mệt, về phòng trước đây, cậu cứ từ từ mà ngâm."

"Được." Trình Dịch An nhíu nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy có thể mình đắc tội với Sở Thanh rồi, nhưng lại không biết đắc tội ở câu nào, và phải "chữa cháy" thế nào.

Lúc Sở Thanh lên bờ thì đi đứng không ổn định cho lắm, hơi lung lay một cái, cô vừa mới hạ người xuống để đứng vững lại thì đột nhiên bên hông có một đôi tay vòng qua...

Hai giây sau, cả người cô ngồi trong nước, nói chính xác là ngồi ngay trên đùi Trình Dịch An.

Hai tay Trình Dịch An vòng qua eo Sở Thanh, cả người cứng đờ không dám động đậy...

Ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực, Trình Dịch An cũng không rảnh quan tâm đến lễ nghi liêm sỉ gì gì đó, anh cúi đầu dán gần bên gương mặt Sở Thanh mà hôn nhẹ một cái. Xúc cảm mềm mềm, lúc xích lại gần Sở Thanh thì còn thấy lông tơ mịn màng trên gương mặt cô, nhìn mê người như cây mật đào vậy.

*温香软玉 Miêu tả người con gái trẻ tuổi thâ.n thể tr.ắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Trình Dịch An thấy cô không có phản ứng gì thì lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô, vừa đụng một cái người trong ngực đã giãy dụa muốn đứng dậy.

Sở Thanh đẩy Trình Dịch An ra, muốn lên bờ.

Lúc lên bờ Trình Dịch An còn nắm lấy tay cô, Sở Thanh vội vàng né tránh, sau đó dùng chân đạp một cái về đằng sau, lên bờ rồi thì áo choàng tắm cũng không buồn lấy đã quay đầu bỏ chạy.

Trình Dịch An bị Sở Thanh đẩy vào khu nước sâu, sặc hai ngụm nước. Anh đỏ mắt đi lên bờ, sau đó yên lặng kéo Tưởng Duệ vào sổ đen, không biết anh ta đưa ra cái chủ ý ngu ngốc gì thế nữa, chẳng hữu dụng gì sất.

Sở Thanh tức giận đến không chịu được, cái hũ nút kia không biết có tâm ma gì nữa, mấy ngày trước còn hờ hững lạnh lẽo với cô mà hôm nay đã trực tiếp thay đổi tính tình, không trả lời được thì trực tiếp dùng miệng luôn... Trước kia cô không biết anh lưu manh như vậy đấy.

Hung tợn lau mặt hai lần, Sở Thanh đỏ mặt về phòng.

Trên đường gặp phải đồng nghiệp Tôn Băng Dao, cô dừng lại lên tiếng chào, "Chị Băng, chị ra ngoài à..."

Tôn Băng Dao thấy mặt cô đỏ ửng như con cua chín, hồ nghi nói: "Em sao thế? Sao mặt đỏ thế này?"

Sở Thanh dùng mu bàn tay sờ sờ mặt, lắc đầu nói: "Không sao đâu ạ, có thể là do ngâm suối nước nóng lâu quá."

"Nhanh về nghỉ ngơi đi, chị còn tưởng em nhìn thấy anh đẹp trai nào nên chảy cả máu mũi chứ..." Tôn Băng Dao đi về phía Sở Thanh hai bước, nhỏ giọng hỏi, "Vừa rồi em có thấy anh đẹp trai nào không thế? Cái kiểu cực đẹp trai cực nhiều tiền ý. Chị nghe nói hôm nay ông chủ của khu nghỉ dưỡng đưa anh em bạn bè tới, đặc biệt đi tìm nhân viên công tác lấy bikini mặc..."

Sở Thanh nuốt một ngụm nước bọt, kiên định lắc đầu. Cực đẹp trai cực nhiều tiền thì cô không nhìn thấy, chỉ thấy được một gã cực khó chịu cực buồn vui vô thường.

Sau khi Sở Thanh lên bờ thì Trình Dịch An bên kia cũng về phòng mình.

Bọn Tưởng Duệ đang chơi đánh bài trong phòng, thấy cả người anh đỏ bừng từ tai đến chân, Tưởng Duệ vứt mạt chược trong tay xuống điên cuồng chạy đến bên cạnh anh hỏi: "Thế nào thế nào, thành công không? Có phải kết thúc kiếp sống độc thân hơn hai mươi năm của mày rồi không?"

Trình Dịch An không đáp, mặt lạnh liếc anh ta một cái rồi nhấc chân đi luôn.

"Ài ài, đừng đi mà! Vẫn chưa thả thính được à? Không phải chứ..." Tưởng Duệ gãi đầu một cái, không biết xuất hiện sai lầm ở khâu nào, "Thế này đi, tao dạy cho mày một chiêu. Lát nữa tao hỏi quản lí số phòng của cô gái kia, buổi tối mày..."

"Cút." Trình Dịch An biết anh ta mồm chó không nhả ra được ngà voi, anh giật quần áo trong tay Tưởng Duệ ra, quay đầu rời đi.

Tưởng Duệ vô tội đứng tại chỗ, nghĩ thầm quả nhiên chó độc thân tính khí quá là đáng ghét... Anh ta chỉ là muốn Trình Dịch An cho con gái người ta chút đồ ăn để xum xoe nịnh nọt, xoẹt cái tăng độ yêu thích. Cũng không biết nói anh thế nào nữa.     
Bình Luận (0)
Comment