Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 21

Sở Thanh thay quần áo, không muốn nằm lì trong phòng nữa. Lúc cô đến có nghe nói ở đằng sau phòng ở là vườn hoa, cô choàng chiếc khăn quàng cổ dê nhung ra cửa.

Có lẽ là bởi vì có suối nước nóng nên nhiệt độ ở khu nghỉ dưỡng cao hơn so với trong thành phố, cây cối xanh biếc cũng có rất nhiều.

Sở Thanh ngồi trên bậc thang của đình nghỉ mát, trước mặt là một bể suối nước nóng nho nhỏ, bốc lên hơi nóng, nhìn mãi mà cũng không có ai tới.

Cô vốn muốn buổi chiều nay có thể ngâm ở trong bể nghỉ ngơi một hai tiếng để xua đi hơi lạnh, ai biết được kế hoạch lại bị Trình Dịch An làm rối hết cả lên.

Sở Thanh bước từng bước nhỏ i đến bên suối nước nóng ngồi xuống, thả chân vào trong bể. Cô nâng váy lên cao, ngồi xích về phía trước thêm một bước để ngâm cả bắp chân.

Đang lúc cô muốn xích lên thêm một bước nữa thì phần áo sau lưng đột nhiên bị người ta kéo lại, cổ áo thắt lấy cổ cô.

Lúc này Sở Thanh đột nhiên nhớ đến một gói emoji, tên là "Bắt lấy vận mệnh sau cổ".

Cô vẫy tay ra hiệu người đứng phía sau buông ra, vừa quay đầu nhìn thì thấy quả nhiên lại là Trình Dịch An. Sở Thanh tức giận lườm một cái, nhưng không dám để Trình Dịch An nhìn thấy mình lườm anh nên cô cúi đầu trộm lườm.

"Cậu làm gì thế?" Sở Thanh cau mày hỏi. Cô bây giờ cũng rất hoài nghi có phải người này gắn GPS lên người mình hay không mà đi chỗ nào cũng đụng mặt cho được.

GPS thì đúng là không có, nhưng lại có một gã nhân viên chào mua là Tưởng Duệ, vừa phát hiện Sở Thanh ra khỏi phòng thì chờ cũng không kịp chờ, chạy ngay đi nói cho Trình Dịch An.

Lúc đầu Trình Dịch An đang ngủ nên không tình nguyện ra ngoài chút nào, nhưng Tưởng Duệ lại trực tiếp kéo ra khỏi cửa phòng, la hét anh giải quyết chuyện chung thân đại sự sớm sớm tí, buổi tối hai người một giường nằm ngủ không phải sợ lạnh nữa.

Trình Dịch An vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại của Sở Thanh vang lên. Triệu Tư Phàm giục cô đến đại sảnh để ăn cơm, mới vừa rồi cô ấy đi gõ cửa phòng Sở Thanh mà không thấy, hỏi cô đang ở đâu.

"Lãnh đạo giục tớ rồi..." Sở Thanh cúp điện thoại thì rút chân ra khỏi bể, nhìn chung quanh hai vòng mà không tìm được giày.

"Đợi một lát." Trình Dịch An nắm cặp chân ướt sũng của cô, rút một cái khăn lông từ trong túi ra.

"Cậu theo dõi tớ đấy à?" Ta ngoài trùng hợp gặp phải thì cũng thôi đi, chứ sao có thể trùng hợp đến độ trong túi cũng vừa vặn có một chiếc khăn lau chân chứ.

Trình Dịch An cúi đầu không đáp, coi như ngầm thừa nhận. Anh dùng khăn mặt trùm lên chân Sở Thanh lau sạch nước, sau đó cầm cổ chân cô mà cẩn thận lau khô.

Sở Thanh cảm thấy ngứa ngứa, không ngừng trốn về sau. Chân cô trước nay chưa từng được ai chạm qua, cũng không biết có bị thối chân không...

"Đừng nhúc nhích." Trình Dịch An lau khô chân cho Sở Thanh rồi thì cầm lấy đôi giày đang đặt ở một bên. Ước chừng sau khoảng hai lần tìm tất mà không thấy đâu, anh cau mày không vui nhìn cô.

Sở Thanh sợ nhất là vẻ mặt này của anh, lúc trước cô không làm được đề toán là Trình Dịch An cứ lườm nguýt nhìn cô như thế, bây giờ quên đi tất mà cũng lườm.

"Tớ quên mà... Không sao hết, ở đây cũng không lạnh." Sở Thanh bĩu môi, sau đó lưu loát đi giày vào rồi co cẳng chạy, không cho Trình Dịch An cơ hội dạy dỗ.

Sau khi Sở Thanh đi rồi, Trình Dịch An cũng quay đầu về phòng ăn luôn, chờ đến lúc anh chậm rãi đến được phòng ăn, rồi ngồi yên vị tại chỗ cũng không thấy bóng dáng Sở Thanh trong đại sảnh.

Anh nghĩ chắc là Sở Thanh lạc đường rồi, cúi đầu phát định vị cho Sở Thanh.

Năm phút sau, cửa phòng ăn mở ra, Sở Thanh cúi đầu chạy đến bàn bên ngồi xuống.

"Ủa? Chị Tư Phàm đâu rồi ạ?" Sở Thanh ngồi xuống, không thấy Triệu Tư Phàm đâu thì kéo Tôn Băng Dao bên cạnh hỏi.

Tôn Băng Dao chỉ chỉ Triệu Tư Phàm ở bàn bên, nói: "Chỗ kia kìa, chắc đang tìm anh đẹp trai." Toàn công ty đều biết Triệu Tư Phàm yêu đơn phương người đứng thứ hai trong Thành Hòa Phó Trọng Đình, là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ bé.

"Ui, Tiểu Sở, em thấy người kia thế nào?" Tôn Băng Dao vụng trộm chỉ vào bàn bên cạnh, "Người mặc đồ đen cầm ly rượu đỏ không nói lời nào ấy, chậc chậc chậc, nhìn ngón tay kia kìa..."

Sở Thanh bất đắc dĩ cúi đầu, cô cũng biết câu khen ngón tay dài ấy Tôn Băng Dao chỉ đơn thuần là khen tay Trình Dịch An đẹp thôi.

"Em nhìn giúp chị chút đi, người đó trông không giống mấy người làm ăn kia lắm..." Tôn Băng Dao kéo tay Sở Thanh, "Ấy ấy ấy, có phải anh ta nhìn chị không thế?"

Trình Dịch An nhìn chằm chằm Sở Thanh, cô gái kia rụt đầu giả làm ốc sên không buồn ngẩng đầu lên.

Ly rượu đỏ trong tay vừa uống một ngụm đã bị Tưởng Duệ cướp lấy, Tưởng Duệ xích lại gần bên tai anh, "Thế nào? Tình báo của tao đáng tin cậy đúng không?"

Trình Dịch An hừ lạnh một tiếng, lẹ tay đưa hải sâm sốt hành* đưa cho Tưởng Duệ. Món nay chia theo đầu người, một người một con, anh biết Tưởng Duệ xưa nay thích ăn đám đồ chơi này.

*

Tưởng Duệ cười hớ hớ, một phát nuốt hải sâm xuống, vừa nhai vừa chỉ chiêu cho Trình Dịch An: "Lát nữa cô ấy ra ngoài thì mày cũng theo ra, ngắm trăng này hóng gió này, từ thi từ ca phú đến nhân sinh triết học..."

"Mày quên đi, cái hũ nút Trình Dịch An này ấy à... Đoán chừng chỉ có thể nói chuyện dược y học rồi hoá học vật lý với con gái nhà người ta thôi." Cố Thì Thiên ở bên cạnh nhấc đầu khỏi ván bài, nói xong thì nhét ipad vào tay Trình Dịch An, "Lão Trình nhanh nhanh nhanh, tao mà thua thì không có đậu vui vẻ* đâu."

Sau khi Trình Dịch An nhận ipad rồi, Cố Thì Thiên chọc chọc Tưởng Duệ bên cạnh, "Cậu ta để ý em gái nào thế?"

Tưởng Duệ dùng lực ho khan hai tiếng, sau đó cố làm ra vẻ bí ẩn "thiên cơ không thể tiết lộ". Vì bảo vệ da mặt mỏng như cánh ve của Trình Dịch An, anh ta cảm thấy trước khi cách mạng chưa thành công thì không nên trắng trợn tuyên dương.

Cơm nước xong xuôi thì Triệu Tư Phàm về bàn Sở Thanh, mời họ cùng đi hát chung, cũng nói khu nghỉ dưỡng còn có rạp chiếu phim tư nhân và phòng trò chơi nữa, không muốn thì có thể tự do hoạt động.

Lúc đầu Sở Thanh định về phòng ngủ, ai ngờ Tôn Băng Dao nhất định phải kéo cô theo. Vừa nghĩ tới việc Tôn Băng Dao để mắt đến Trình Dịch An là Sở Thanh lại giận mà không chỗ giải tỏa. Không hiểu sao cái hũ nút kia được người ta yêu thích thế không biết.

Hai nhóm người trước sau đi đến phòng karaoke, lúc đến thì Sở Thanh và các đồng nghiệp ngồi một bên, Trình Dịch An và hội anh em ngồi một bên.

Sở Thanh và Trình Dịch An ngồi đối diện, vị trí là do Tôn Băng Dao chọn, nói như thế thì tiện quan sát hơn.

Ngồi xuống rồi, người đàn ông ngồi bên Trình Dịch An có quan hệ rất tốt với anh la hét đòi chơi trò chơi.

Nói thật hay đại mạo hiểm, rút thăm phải số nhỏ nhất.

Một xấp bài truyền đến, lúc sau đã không có còn mấy tấm, Sở Thanh tùy ý cầm một tấm, len lén liếc một chút... là ba.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, con số này hình như hơi nhỏ. Sở Thanh nhỏ giọng hỏi Tôn Băng Dao bên cạnh, "Chị Băng Dao, chị là số mấy thế?"

Tôn Băng Dao thoải mái lật bài qua cho Sở Thanh nhìn, sau đó thấy cô nhíu nhíu mày, "Muốn đổi với chị không?"

Sở Thanh vội vàng lắc đầu, quân hai, còn không bằng quân ba cơ của cô.

Sau khi tất cả mọi người lộ bài rồi, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Sở Thanh.

"Mỹ nữ ba cơ, rút đi..." Tưởng Duệ ra hiệu cô rút một cây từ trong ống thẻ.

Sở Thanh ngơ ngác, cô chỉ chỉ lá bài của Tôn Băng Dao bên cạnh, hơi không hiểu.

"Hai nhưng mà so ra thì quân ba của cô lớn hơn, chưa chơi bài bao giờ sao cô gái?" Người chơi bài cấp mười Cố Thì Thiên nói chuyện.

"Ồ..." Sở Thanh bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy ống thẻ.

"Trước tiên giới thiệu mình chút đi, chúng ta cũng không nhận ra đâu." Một cậu mặt con nít cười cười, "Cô đỏ cơ tên là gì vậy?"

Anh ta nói lời nói này xong thì hai người bên cạnh hai sắc mặt khác nhau. Sắc mặt Trình Dịch An như gan heo, như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người vậy. Tưởng Duệ cười đến mức siêu đê tiện, chuẩn bị chờ xem kịch vui.

"Tôi là Sở Thanh." Sở Thanh hơi cong cong khóe miệng.

"Chỉ là một cô bé thôi, các cậu kiềm chế một chút." Triệu Tư Phàm biết bọn họ xưa nay thích nói giỡn, sợ dọa phải Sở Thanh.

Tưởng Duệ vui tươi hớn hở hoà giải, "Chúng tôi đều là thanh niên thuần thiện năm tốt, công dân giản dị bốn tốt, Triệu tổng nói gì vậy."

Sở Thanh nhận ống thẻ rồi bắt đầu lắc, từ từ nhắm hai mắt lại. Cô chỉ cầu đừng để cô phải thẳng thắn chuyện yêu đương gì đó, một thân solo trước mọi người mặt thừa nhận mình chưa từng yêu đương gì sất thì hơi xấu hổ.

"Cộp" một tiếng, thăm trúc rơi xuống đất.

Tưởng Duệ cấp tốc chạy đến bên cạnh Sở Thanh nhặt thăm trúc lên, sau đó chạy về chỗ ngồi lớn tiếng đọc: "Kể lại mối tình đầu thời học sinh của bạn." Anh tăng thêm bốn chữ thời học sinh (学生时代), còn đạp Trình Dịch An bên cạnh một phát.

Sở Thanh hơi kinh ngạc, Tưởng Duệ thấy thế thì đưa thẻ cho Triệu Tư Phàm nhìn thoáng qua, "Tôi biết chữ mà đúng không?"

"Ừm, biết." Triệu Tư Phàm không biết anh ta định làm gì trong hồ lô, nhưng cũng không vạch trần anh ta.

Trình Dịch An như lơ đãng nhìn sang, trên tấm thẻ giấy trắng mực đen kia viết "Món ăn mà bạn ghét nhất là gì?".

"Tôi không có mối tình đầu." Sở Thanh thoải mái mở miệng.

Vừa nói câu này là mặt Trình Dịch An đen lại, ly rượu đỏ trong tay sắp bị anh bóp nát.

"Không thể nào, Sở Sở, hồi đi học cậu không yêu đương á?" Một nữ đồng nghiệp không tin lắm, "Vậy bạn học nam có quan hệ tốt thì sao?"

"Là... là nam sinh ngồi ở phía sau, cứ đến tiết Ngữ Văn là đi ngủ."

"Đẹp trai không đẹp trai không?"

Sở Thanh hơi lúng túng, không dám nhìn Trình Dịch An đối diện, "Cũng được?"

"Uầy, chuyện cũ của học bá và cặn bã học à? Có phải về sau giúp cô ta điên cuồng học bổ túc, sau đó anh ta sinh lòng sùng bái với cô, trong tim thầm mến?" Người đồng nghiệp này của Sở Thanh phụ trách viết văn án, bình thường mình còn viết tiểu thuyết, não động rất lớn.

"Tôi mới là học cặn bã, cậu ấy bổ túc cho tôi... Tôi ngồi thứ hai từ dưới đến lên là vì học không giỏi, cậu ấy ngồi sau tôi là vì thành tích quá tốt, ngồi hàng trước mà lên lớp ngủ thì người ta hận chết."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi chuyển trường." Ngắn ngủi bốn chữ* kết thúc chủ đề, Sở Thanh cũng không tình nguyện nói thêm gì.

*我转学了.

Tưởng Duệ ngồi đối diện bị dọa đến mức đôi mắt hạt châu sắp trợn lồi ra đến nơi, giống như thể nói xong rồi chỗ nào thế? Ánh trăng sáng mà Trình Dịch An tâm tâm niệm niệm tám năm trời và cậu ta hóa ra chưa từng bên nhau sao?

Trò chơi bước vào vòng tiếp theo, Sở Thanh lại một lần nữa lấy được quân ba cơ, lắc ra được tấm thẻ là gọi điện thoại cho mối tình đầu.

"Gọi cho bạn học nam kia của cậu đi? Nói không chừng..."

Sở Thanh nghe xong thì vội khoát tay, "Không gọi, không thể nào, để tôi uống rượu đi."

Trình Dịch An nghe thấy câu không thể nào kia thì trong đầu ong lên một tiếng, cảm thấy do ly rượu đỏ vừa rồi hơi mạnh.

"Không thì để Tiểu Sở hát một bài đi, cô ấy hát êm tai lắm." Triệu Tư Phàm đề nghị, vừa nãy bảo nhớ lại bạn học nam kia mà mặt Sở Thanh đã đỏ rần rồi, nếu để cô gọi điện thoại đùa ác mấy trò tỏ tình gì đó, đoán không chừng vừa xong kì nghỉ cô gái này từ chức luôn mất.

"Được đó, hát gì nào, để tôi bật cho." Tưởng Duệ xung phong nhận việc chạy đến chỗ bật bài, "Meo meo meo hay là du du du?"

"Cái đó cái đó! Gọi là cái gì nhỉ, bài mà em ấy hát lúc mới đến ấy!" Đầu óc Tôn Băng Dao đột nhiên đơ mất, "Chị Phàm, chị có nhớ bài Sở Thanh hôm đầu tiên đến không, cực êm tai."

"Để chị bật..." Triệu Tư Phàm dùng di động quét mã tìm bài cho Sở Thanh.

Tưởng Duệ đứng bên cạnh chỗ bật bài, ngượng ngùng mở nhạc đệm lớn hơn một chút, còn bật đặc hiệu vỗ tay nữa.

Nhạc đệm vang lên, Sở Thanh bất đắc dĩ cầm mic lên.

« Yêu nhau quá sớm », bài hát này mà hát ngay trước mặt Trình Dịch An thì hơi kì quặc, mặc dù lúc trước hai người cũng không có gì... Nhưng lại luôn có thứ cảm giác nhớ về mối tình đầu, yêu mà không thể, nhớ thương bao năm.

Hát xong, Sở Thanh dựa vào ghế sô pha không nói chuyện, lúc trước nghe bài hát này còn có thể rơi hai giọt nước mắt, bây giờ cũng miễn dịch rồi. Nghe nhiều hát nhiều là cũng thôi nhạy cảm. Có thể là bởi vì hôm nay Trình Dịch An ở đây nên cứ có cảm giác kì lạ.

Mà Trình Dịch An bên kia nhìn chằm chằm màn hình, ly rượu đỏ trong tay trống không. Khi giọng Sở Thanh truyền ra ngoài, anh nghe mà trong lòng đau nhức.

Trình Dịch An không biết năm đó vì sao cô không lời từ biệt, chỉ là cũng có thể đoán chừng được một hai. Một cô gái nhỏ không nơi nương tựa bao năm như vậy cho đến giờ, chút oán niệm đối với việc năm ấy cô rời đi cũng đã mất, chỉ còn lại sự đau lòng.

Tưởng Duệ cầm qua microphone ngắt lời, "Em gái nhỏ đây là có chuyện cũ à!"

Vừa dứt lời, Trình Dịch An bên người đột nhiên đứng dậy, "Bệnh viện có chuyện, tôi đi trước."

"Ấy không phải chứ, mày có chuyện gì chứ?" Tưởng Duệ gãi gãi đầu, hơi nghi hoặc một chút, "Không phải đã nói là được nghỉ hai ngày à..."  
Bình Luận (0)
Comment