Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1004 - Chương 1004: Lớn Lên Thì Ngươi Biết

Chương 1004: Lớn Lên Thì Ngươi Biết

Nhưng hắn vừa nói xong câu này, người đang nắm sấp trên người ta lập tức ngồi thẳng dậy, giống như lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Trình Tinh Hà một cái, ngồi ở một bên che mặt mà không nói gì.

Ta cũng sờ sờ đầu rồi ngồi dậy, lúc này, một bóng người khác cũng nhào tới trước mặt ta:

“Cảm ơn ngươi, tiểu ca, thật sự cảm ơn ngươi...ngươi là người đàn ông đầu tiên mạo hiểm lớn như thể để cứu ta...ta tình nguyện lấy thân báo đáp.”

Trời ạ, đây là ai vậy?

Ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ.

Cô gái này có gương mặt như cái xỏ giày, chân mày chếch xuống, đuôi lông mày xong, đời sống tình cảm chắc chắn gặp nhiều khó khăn.

Cũng khó trách...Cô gái này không đẹp lắm, thậm chí có thể nói là xấu.

Ta vội nói:

“Ta không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm - có thể sống sót là tốt rồi.”

Cô gái mặt giống cái xỏ giày vô cùng nhiệt tình:

“Tiểu ca, ngươi không cần ngại, ta thật sự có thể...”

Lúc này ta đẩy nước trong lỗ tai ra, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại, nhớ tới vật vảy dài dưới nước kia.

Vậy rốt cuộc nó là cái gì vậy?

Vì thế, ta hỏi cô gái mặt giống cái xỏ giày:

“Nếu ngươi thực sự muốn trả ơn ta, hãy cho ta biết sự việc dưới nước – như thế bọn ta mới có thể cứu nhiều người hơn.”

Lúc này cô gái mặt giống cái xỏ giày như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, vội nói:

“Vâng...Đó là một người mặc quần áo màu trắng, kéo tôi xuống!”

Ta vội vã hỏi:

“Vậy ngươi có để ý đến bàn tay của người phụ nữ đó không? Có phải có vảy đúng không?”

Cái xỏ giày giày sửng sốt khi ta hỏi như thế:

“Vảy? Cái này ta không chú ý lắm.”

Ta hơi thất vọng, cuối cùng bảo cái xỏ giày nói cho ta biết làm thế nào để gặp người kia.

Cái xỏ giày hơi do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Lúc ta từ trong bệnh viện đi ra thì gặp phải người đó, người đó nói sẽ dẫn ta đến một nơi tốt đẹp, chỉ cần đi sẽ không còn phiền não. Lúc ấy ta cũng không hiểu tại sao, cứ như bị ma xui quỷ khiến mà lập tức đi theo người đó, sau đó lấy lại tinh thần thì mới nghe nói đó là một con quỷ nước.”

Nói xong, nàng còn kích động nắm lấy tay ta:

“Cảm ơn ngươi!”

Ta vội hỏi:

“Bệnh viện? Ngươi làm việc trong bệnh viện hay là ngươi đi khám bệnh?”

Cái xỏ giày hơi do dự một lát, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

“Ta...Ta mang thai, nhưng cha đứa bé...”

Nàng không nói thêm gì nữa.

Mang thai...

Chú bé nghe vậy, cũng từ phía sau Bạch Hoắc Hương chui ra, hỏi:

“Mang thai là gì?”

Trình Tinh Hà mất kiên nhẫn với thằng bé kia, sau đó đẩy đầu hắn lại:

“Ngươi hỏi làm quái gì, lớn lên thì biết.”

Bạch Hoắc Hương trừng mắt nhìn Trình Tinh Hà một cái, sau đó ôm thằng bé qua và nói:

“Mang thai...Chính là quá trình mẹ sinh con, rất vất vả, ban đầu còn có thể buồn nôn, nôn mửa, về sau...”

Đứa nhỏ dường như nhớ tới cái gì đó, hắn nhìn về phía Bạch Hoắc Hương:

“Nôn mửa? Khoảng thời gian trước, mẹ ta cũng vào trong nhà vệ sinh nôn mửa liên tục! Ta còn cho nàng ăn rất nhiều chiếc bánh nhỏ mà ta yêu thích nhưng nàng không ăn! Ta hỏi nàng làm sao, nàng nói nàng bị bệnh...”

Trời ạ, chẳng lẽ mẹ của thằng bé này cũng mang thai?

Ta nhíu mày, ta vẫn luôn tìm điểm chung của những người phụ nữ bị hại này nhưng vẫn không tìm được, chẳng lẽ - điểm chung chính là mang thai?

Lúc này, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, lại thấy Chúc Ngốc Tử ở một bên quái gở tặc lưỡi lắc đầu, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ:

“Ngay cả lai lịch của cái đồ chơi rách nát này cũng nhìn không ra? Bởi mới nói cặp hoả nhãn kim tinh Thủy Bách Vũ nhìn thế nào mà lại nhìn trúng ngươi có thể làm Thiên cấp tiếp theo? Đúng là người mù đeo kính - giả vờ giả vịt, ôi, này tiểu quỷ y kia, hay là ngươi kê đơn thuốc cho Thủy Bách Vũ để điều trị mắt đi!”

Bạch Hoắc Hương nghe người khác xúc phạm ta, còn tức giận hơn là xúc phạm nàng, lập tức nhíu mày, Ách Ba Lan thì bất ngờ đứng lên, nâng cái ghế dài giơ lên muốn đập tới.

Nhưng Chúc Ngốc Tử không sợ, âm khí trên người hắn nổ tung, xem ra đã kìm nén khó chịu đến mức muốn ra tay từ lâu rồi.

Ta còn nhìn ra mục đích hắn đi theo ta - đơn giản, hắn đang muốn áp chế lòng hăng hái của ta, kích động lòng tin của ta.

Tự nghi ngờ bản thân chính là trở ngại lớn nhất để mình tiến bộ.

Đáng tiếc là ta sẽ không để cho hắn đạt được ý nguyện dễ dàng như thế - từ nhỏ lão già đã dạy ta, nghe tôm càng kêu, sao còn không trồng hoa màu thôi?

Vì vậy, ta cười híp mắt trả lời:

“Ta vào nghề chưa được bao lâu, không giống như ngài, tuổi tác lớn mà còn có kinh nghiệm phong phú.”

Chúc Ngốc Tử bất chợt nghe ta khách sáo như thế, nghĩ rằng ta sợ hắn, hắn vừa định tăng thêm sự khinh bỉ thì ta nói tiếp:

“Bọn ta không muốn so những cái khác với ngài, bởi vì ngài đâu có cái gì hơn ngoài việc sống được lâu chứ.”

Chúc Ngốc Tử vừa nghe vậy, da trán sáng bóng lập tức đỏ lên:

“Ngươi...”

Bình Luận (0)
Comment