Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1003 - Chương 1003: A Mãn Tới

Chương 1003: A Mãn Tới

Nhưng ta không thể ngờ tới, sau khi vật kia vỡ vụn, bóng dáng vật vảy dài đột nhiên khẽ động, thế mà lại mạnh mẽ vùng vẫy cổ tránh thoát khỏi tay trừ tà!

Trái tim ta lập tức thắt lại, mẹ kiếp, đây là tình huống gì thế?

Tay trừ tà mang theo thần khí, ngay cả sát cũng có thể bóp “chết”, vật này không sợ tay trừ tà cũng thôi đi, ngay cả thần khí cũng không thể làm gì nó?

Chẳng lẽ, nó cũng là...

Chưa kịp nghĩ ra, cổ họng ta lại vô thức buông lỏng, ta trơ mắt nhìn mình phun ra một chuỗi bong bóng khí.

Giống như Trấn Quan Tây bị Lỗ Đề Hạt đánh dữ dội, bởi vì thiếu oxy nên mọi thứ trước mặt ta lập tức trở nên đầy màu sắc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa.

Lên Địa cấp, mặc dù hành khí so với trước kia tăng lên rất nhiều, nhưng vừa mới dùng thần khí và tay trừ tà thì không còn bao nhiêu sức lực để chống lại nàng nữa, chỉ cảm thấy một tay của bóng dáng vảy dài kia quấn lấy mắt cá chân người phụ nữ không chịu buông, tay còn lại thì kẹp ở trên cổ ta.

Mẹ nhà ngươi...

Lần này, ta cảm giác thần trí dần dần rời rạc từng chút một, cánh tay giữ người phụ nữ cũng không còn chút sức lực nào.

Vì vậy, một tay ta vừa cố gắng giữ người phụ nữ lại, một tay thì lần mò lên trên người.

A Mãn...A Mãn có thể đến giúp ta, nhưng nàng là một thần núi, có thể xuất hiện trong nước ư?

Ta đưa tay muốn sờ lên mảnh giấy thếp vàng nhỏ trên ngực.

Mà vật đầy vảy kia chú ý tới động tác của ta, dường như nó nảy sinh lòng hiếu kỳ, cũng theo tay ta sờ lên trên người ta, muốn xem rốt cuộc ta muốn tìm cái gì.

Nhưng không ngờ, vật vảy dài kia vừa mới sờ tới trước ngực ta thì bỗng nhiên giống như bị đụng phải bàn ủi nóng, tay nhanh chóng giật ra.

Nó sợ một vật gì đó trên người ta.

Hơn nữa không chỉ như vậy - ta nheo mắt lại, miễn cưỡng có thể nhìn ra được, bóng dáng mơ hồ không rõ kia không chỉ giật tay ra mà toàn bộ cơ thể cũng bị đụng văng ra thật xa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ta nghĩ không ra, nhưng bắt được một chút cơ hội cuối cùng, ta dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng, liều mạng đạp nước, mau chóng bên lên trên mặt nước.

Đúng là lên Địa cấp không thiệt thòi - nếu là trước kia, CMN, chắc ta chỉ có thể như con rùa nuốt quả cân mà chìm xuống đáy.

Nhưng vừa đạp vài cái, mắt thấy mặt nước đang ở ngay trước mắt, một chút sức lực tìm đường sống cuối cùng trên người cũng dùng hết, dùng câu xa tận chân trời, gần trước mắt để hình dung cảm nhận lúc này của ta đúng là không thể thích hợp hơn.

Mẹ kiếp, ta cứ như vậy mà chết đi sao, ta còn chưa lập di chúc đấy...Quên đi, nhắc tới lại đau lòng, ta làm gì có tiền để viết di chúc chứ.

Thân là cô gia của Thủy Thần mà phải chết chìm trong cung của Thuỷ Thần...

Trước khi ánh mắt không tự chủ được nhắm lại, ta nhìn một lần cuối cùng, một tia nhân khí sống màu đỏ cuối cùng trên người của người phụ nữ trong tay ta cũng sắp tiêu tán.

Cái bình giấm Tiêu Tương kia sau này sẽ không nghi ngờ là ta chết vì tình cùng với người phụ nữ này chứ, thanh danh kiếp này của ta...

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay của ta.

Ta chợt mở mắt ra.

Bàn tay này rất ấm áp, nắm rất chặt.

Không chỉ vậy mà còn rất có lực.

Ta chỉ cảm thấy lỗ tai chợt rời khỏi mặt nước, nước ở hai bên tai nhanh chónh chảy ra ngoài, cơn đau nhức ập đến, tiếp theo chính là cảm giác rất lạnh.

Hóa ra khi cá được câu ra khỏi mặt nước sẽ có cảm giác này.

Nhưng không thể thở được - phổi và mũi dường như đã bị chặn.

Khóe mắt ta thấy hồng quang trên người của người phụ nữ kia thế mà vẫn còn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Không chết là tốt rồi.

Phần còn lại thì ta không biết. Chỉ là ở trong bóng tối sâu thẳm, dường như ta đang uống thuốc, một hương vị mát lạnh, cay đắng, nhưng không hiểu tại sao lại mềm mại, ngọt ngào.

Nó giống như một loại xi rô thuốc Đông y nào đó.

Chờ tỉnh lại, ta cảm giác được có một bàn tay đang liên tục vỗ vào mặt ta, âm thanh vừa lạnh vừa giòn, còn đau nữa.

Khiến ta nhớ đến lúc thầy Cao làm cá, cũng ra sức vỗ bột mì lên thân cá như thế.

Còn có một giọng nói dường như đang gọi tên ta, nhẹ nhàng thoáng qua, như xa tận chân trời lại như gần ở bên tai.

Khỏi phải nói, giọng nói này làm cho người ta thật không nhịn được, ta lập tức bắt lấy bàn tay kia.

Bàn tay kia thoáng cứng đờ, âm thanh gọi ta cũng đột nhiên dừng lại.

Mở mắt ra, ta nhìn thấy những vì sao đầy trời, còn có một người nhanh chóng ôm lấy ta, lớn tiếng khóc lên:

“Lý Bắc Đẩu, ngươi...ngươi là đồ khốn kiếp!”

Cơ thể này rất mảnh mai và ấm áp.

Xung quanh lập tức lại có mấy âm thanh nhẹ nhàng thở ra.

Là Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà.

Trình Tinh Hà còn nháy mắt với ta và nói:

“Thất Tinh à, lần này ngươi đã nợ con gái nhà người ta một mạng – lấy thịt bồi thường đi.”

Cái gì?

Ta nhớ lại, hương vị của “xi-rô thuốc Đông y” rất giống với Bạch Hoắc Hương.

Bình Luận (0)
Comment