Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1002 - Chương 1002: Không Còn Vùng Vẫy

Chương 1002: Không Còn Vùng Vẫy

Nàng biết mục đích bọn ta đến đây lần này là để cứu người, vì thế lập kế điệu hổ ly sơn, nhân lúc bọn ta bị vướng chân, nàng nắm chắc thời cơ đi hại người!

Quả nhiên, ta vừa chạy lại gần bờ thì nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ rừng cây phía tây, đang bước từng bước đến bên hồ nước.

Ta lập tức nói to:

“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích!”

Cơ thể người phụ nữ khựng lại như là sững sờ, ta chống một tay trên hàng rào, nhanh nhẹn nhảy sang bên kia, cố gắng dịu giọng nói với nàng:

“Đừng xúc động, đang yên đang lành sao ngươi…”

Nhưng ta chưa kịp nói xong thì bóng dáng gầy yếu của người phụ nữ ấy đã bổ nhào về phía trước, rơi xuống nước, khiến mặt nước dậy sóng.

Động tĩnh rất lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhóm người kia:

“Trời đất, chúng ta cãi cọ mãi, hóa ra tìm nhầm người…”

“Người thật sự muốn tự sát lại là một người khác…”

“Xong rồi, ngày mai thi thể lại bị nước đẩy lên bờ, giá nhà của chúng ta lại giảm đi mấy trăm rồi!”

Suy nghĩ này khiến người ta cảm thấy lạnh gáy, đều là đồng loại với nhau, các ngươi không lo cho mạng người mà lại đi lo nghĩ cái gì?

Trình Tinh Hà mắng:

“Những người ở đây thật sự không có thuốc nào cứu chữa được nữa, ta tham tài chưa từng sợ ai, nhưng đến đây cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, khu vực này chắc chắn phạm sát mắt tiền rồi.”

Ách Ba Lan cũng xông tới:

“Ca, sao thế?”

Ta không có thời gian trả lời, ta hít sâu một hơi rồi nhảy xuống dưới nước, bơi về phía nơi bọt nước chưa biến mất hoàn toàn kia.

Nước mùa này lạnh thấu xương, nhưng ta không quan tâm.

Cho dù người phụ nữ đó là ai thì cũng không thể chết uổng công vô ích được, đó là một mạng người, chết rồi thì sẽ không sống lại được nữa.

Bây giờ phải cảm ơn đội điền kinh giúp ta luyện thành lá phổi sắt, cùng với hồi nhỏ bắt cá chạch ở sông Phúc Thọ nên biết bơi chó, một lát sau ta loáng thoáng thấy được bóng người mơ hồ trong nước.

Không còn vùng vẫy nữa rồi…

Ta lập tức vọng khí, phát hiện có hồng quang, tuy rằng rất yếu ớt, ta có thể yên tâm rồi, một tay bắt lấy người kia bơi lên thượng du, định kéo nàng lên bờ.

Có Bạch Hoắc Hương ở nhất, nhất định còn có thể cứu chữa.

Không ngờ, chưa kéo đi được bao xa, ta đã cảm thấy không kéo được nữa.

Hình như người phụ nữ này bị thứ gì đó quấn lấy, hơn nữa còn quấn rất chặt.

Rong?

Không phải, ở hồ nước này không có rong.

Ta lập tức lội xuống theo người phụ nữ kia, lần này ta sờ thấy một thứ trên mắt cá chân của nàng.

Là một bàn tay!

Bàn tay ấy lạnh lẽo, nắm rất chặt, bề mặt thô ráp, rắn chắc và bóng lóng.

Ta cảm thấy rợn tóc gáy, cánh tay này mọc đầy vảy!

Khỉ nước?

Dầu gì ta cũng từng đánh nhau với khỉ nước, cũng biết sức lực của khỉ nước thế nào, một tay ta tập trung hành khí muốn lập tức kéo cái tay kia ra.

Nhưng không ngờ, sức lực của cái tay kia mạnh hơn lúc lúc gặp đánh ở hồ chứa nước Cửu Khúc rất nhiều, lần này lại không hề lay động được nó.

Ta hơi sửng sốt, tình huống gì đây, đây là khỉ nước thời 2.0 sao?

Mà lúc này, hồng quang trên người người phụ nữ kia đã càng lúc càng yếu ớt, mệnh đèn cũng sắp tắt rồi.

Nếu chậm trễ thêm một lát nữa, người phụ nữ này thật sự sẽ phải đi xuống gặp ông Diêm Vương mất.

Trong lòng ta sốt ruột, hận không thể dùng tay trừ tà đẩy nàng ra ngay lập tức, nhưng tay trừ tà hao phí hành khí quá lớn, ta lại không kịp đi ăn viên nhân sâm dưỡng khí, đến lúc đó cho dù có lôi được vật này ra, ta hao phí hành khí xong cũng không còn sức lực đi lên, chỉ có thể cùng người phụ nữ này rơi xuống nước rồi chết đuối.

Vì thế ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra - lúc này, ta cảm thấy khí của mình cũng sắp đuối rồi, ngực phập phồng dữ dội, sắp không thở nổi rồi.

Tốc chiến tốc thắng thôi.

Thất Tinh Long Tuyền vừa ra khỏi vỏ, sát khí làm sóng nước xung quanh khuấy động, mặc dù trong nước có lực cản nhất định, nhưng ta cố gắng điều chỉnh sức lực sao cho phù hợp rồi chém về phía cái tay kia.

Theo sát khí và sự sắc bén của Thất Tinh Long Tuyền, cho dù là khỉ nước 2.0 cũng không thành vấn đề.

Nhưng điều khiến ta không thể tưởng tượng được chính là, Thất Tinh Long Tuyền còn chưa đụng tới chủ nhân của cái tay kia đã giống như bị thứ gì đó ngăn cản – hình như vật trên thân thể của vật kia bao bọc một lớp phòng về không thể phá hủy!

Khỉ nước không thể nào có năng lực này – trái tim ta thoáng thắt lại, CMN, đây là cái quái gì thế?

Vừa rồi dùng Thất Tinh Long Tuyền nên khí của ta càng ngày càng không đủ dùng, khung cảnh trước mắt đã mơ hồ, mà dường như mệnh đèn của người phụ nữ kia cũng đã sáng đến tia sáng cuối cùng, chỉ có thể chết...

Mà cái tay đầy vảy kia hiển nhiên cũng biết tình hình của ta, nó dùng một sức lực lớn muốn đoạt lại người phụ nữ kia từ trên tay ta.

Không được, không thể để nó cướp được.

Trong lòng ta phát giận – cuối cùng đều phải chết, tại sao không liều mạng chứ?

Ta lập tức điều động thần khí mà Thủy Thiên Vương để lại trên người mình ra, đụng vào tay trừ ta

Tay trừ tà tức thì kẹp cổ vật kia lại.

Vật kia lập tức cứng đờ.

Trong nước nên không nghe được âm thanh gì, nhưng cánh tay ta nhạy bén cảm giác được – hình như có cái gì đó trên cổ của vật vảy dài này vỡ vụn.

Tốt quá...

Bình Luận (0)
Comment