Nhóm người này cứ như muốn đại náo thiên cung vậy, ai nấy đều mang theo vũ khí, có người cầm chổi, có người cầm cây lau nhà, gậy thông cống, thậm chí còn có một người đàn ông vác theo mắc áo đến, gào mồm đòi đánh:
“Đám nghèo kiết xác các ngươi không mua nổi nhà thì cũng đừng nằm mơ nữa, tự sát để hạ giá nhà đất của bọn ta, không biết xấu hổ à?”
Ta lại gần, cảm thấy những người đó trông rất quen mắt, ta chợt nhận ra, chẳng phải là nhóm người đầu cơ bất động sản ban ngày ở đây kêu gào kháng nghị có người đến đây tự sát ảnh hưởng đến giá phòng sao?
Trình Tinh Hà và mọi người cũng nhận ra, Trình Tinh Hà chửi thề một tiếng, sau đó ta nhìn thấy những người kia ngã xuống đất co giật như động kinh, họ bị ma quỷ do Trình Tinh Hà gọi tới bám lên người.
Trình Tinh Hà sợ chết, xưa nay không dám trêu chọc quỷ quái lợi hại, nhưng khi đối mặt với đám người nhát gan thì tuyệt đối không nương tay, hắn xử lý đám người đó dễ dàng như xách một con gà con.
Những người trước mặt nhìn bạn mình đột nhiên động kinh thì vô cùng hoảng sợ, lập tức rối loạn, càng khỏi phải nói đến Ách Ba Lan, thời xưa có Sở Bá Vương nâng đỉnh, hắn giơ cánh tay lèo khèo như cây lau nhà của mình xách một tên mập khoảng một trăm cân lên, đứng giữa đám người vung vẩy rất khí thế, nhóm người kia há hốc mồm.
Bên ta thì càng miễn bàn, có lẽ trông bọn ta dễ bắt nạt, nhóm người thấy ta che chở Bạch Hoắc Hương thì hùng hổ định kéo nàng đi, ta nổi giận, không khách sáo nữa, tay không giằng lấy toàn bộ cán cây lau nhà và gậy thông cống, lên gối, chúng đồng loạt gãy đôi.
Những người đó thấy ta dùng tay không cướp vũ khí thì giật mình, sau đó lại thấy đạo lý “bó đũa” không áp dụng được với ta, họ lấy làm kinh hãi, lùi lại một bước:
“A…”
Mặt Bạch Hoắc Hương đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta chằm chằm.
Ta thấy nàng không sao thì thở phào một hơi, rồi nhướng mày nhìn đám người kia:
“Các ngươi động vào nàng thử đi, để ta xem bẻ gãy cái gì tiếp theo.”
Những người kia hoảng sợ, lại lùi về sau.
Chúc trọc vẫn luôn ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, đang nghĩ kiểu gì cũng phải xảy ra mâu thuẫn đổ máu, không ngờ ta lại hóa giải một cách dễ dàng, hắn tỏ ra vô cùng thất vọng:
“Xuất thân từ Thiên Sư phủ đều nhân từ nương tay giống Lý Mậu Xương, nếu là ta, đối phó với đám người ngu xuẩn này thì chỉ cần gọi vài ma quỷ ra, đảm bảo chơi chết họ.”
Đúng vậy, ta cũng có nhiều ký thân phù, muốn gọi ai đó lợi hại ra là điều hết sức đơn giản.
Nhưng ta sẽ không xả thân nuôi hổ, ép dạ cầu toàn, cũng sẽ không lạm sát người vô tội, ỷ vào bản lĩnh của mình mà tùy tiện đả thương người khác, ở phương diện đối nhân xử thế và hành sự, ta có hạn độ của mình.
Một người trong số đó bật khóc:
“Tiểu ca, ngươi vô cớ gây sự, với tài nghệ của ngươi có thể đi đóng phim võ thuật mà, tại sao phải gây khó dễ cho những dân chúng thấp cổ bé họng như bọn ta? Bọn ta đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền đầu tư cũng không dễ gì, các ngươi còn ép giá nhà của bọn ta, các ngươi ức hiếp người ta quá.”
Rõ ràng là một ông chú râu quai nón, thế mà lại khóc lóc sướt mướt, khiến ta thấy mà thương.
Những người khác cũng thở dài, nhìn ta với ánh mắt sợ sệt xen lẫn khiển trách:
“Đúng vậy, tiền lương nhiều năm trôi theo dòng nước rồi…”
Ánh mắt của họ làm ta cảm thấy chột dạ, ta suýt nữa tin rằng mình là một kẻ tội đồ, nhưng ta tức khắc hoàn hồn:
“Rốt cuộc các ngươi có ý gì? Bọn ta thì liên quan gì đến giá nhà?”
Lần này họ lại ngớ ra, người lên tiếng vẫn là người đàn ông khóc sướt mướt kia, hắn lau nước mắt, chỉ vào Bạch Hoắc Hương và nói:
“Không phải...Không phải các ngươi muốn giúp mỹ nữ đó tự sát, tiếp tục làm giảm giá nhà của bọn ta sao?”
Cái quái gì thế?
Hóa ra là hiểu nhầm...Họ cho rằng Bạch Hoắc Hương cũng “nghe tiếng” nên đến đây tự sát, chỉ vì để làm giảm giá nhà?
“Không phải bọn ta nghĩ vậy…”
Người đàn ông đó lập tức đính chính:
“Mà có người nói cho bọn ta biết, bảo bọn ta nhất định phải ngăn cản các ngươi!”
Ta và Bạch Hoắc Hương nhìn nhau, hỏi:
“Ai nói với các ngươi thế?”
Người đàn ông giành trả lời:
“Là một người phụ nữ mặc trang phục màu trắng!”
Lại là người phụ nữ đó?
Đột nhiên, đứa bé trai chui ra từ sau lưng Bạch Hoắc Hương, nói to:
“Chính là thứ đã bắt mẹ của ta! Chú, ta phải báo thù cho mẹ!”
Gì vậy, ngươi gọi ai là chú đấy! Vừa nãy còn biết gọi Bạch Hoắc Hương là Bồ Tát tỷ tỷ cơ mà!
Nhưng mà tại sao người phụ nữ áo trắng đó lại phải làm vậy, chẳng lẽ…
Đầu óc ta phản ứng nhanh chóng, lập tức hiểu ra, ta đẩy đám người kia ra chạy đến chỗ mặt nước.
Những người này nghĩ lần này ta định tự sát, hô to gọi nhỏ muốn xông lên, nhưng Ách Ba Lan tiến lên quật ngã hàng đầu tiên, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không dứt, họ không kịp đuổi theo.
Người phụ nữ mặc đồ trắng rất thông minh, bọn ta không có thù oán gì với nàng, thậm chí còn chưa từng gặp nhau, vậy chỉ có một nguyên nhân để nàng đi mật báo cho nhóm người này.