“Nàng bán hàng à?”
Câu này sao nghe có vẻ không bình thường:
“Ngươi cũng không biết rõ mẹ ngươi bán gì, làm ở đâu sao?”
Đứa bé lắc đầu:
“Mẹ ta nói, nơi nàng làm việc không cho trẻ con vào.”
Có cửa hàng bình thường nào không cho trẻ con vào à?
Ta bỗng nhớ ra bảy cái xác phụ nữ đều có tướng phạm tiểu nhân, bèn hỏi:
“Có phải trong khoảng thời gian này mẹ ngươi luôn không vui không, nàng có từng kể chuyện gì không?”
Đứa bé lại lắc đầu:
“Nàng không nói với ta chuyện đi làm, nhưng có một lần mẹ ta vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, ta nghe thấy tiếng nàng khóc, hình như nàng nói có một người hay nhằm vào nàng, mắng chửi rất khó nghe, bảo nàng là mua tệ gì, có phải là tệ cứng không?”
Mua tệ? Thế là sao, đổi ngoại tệ à?
Nhưng ngay sau đó ta sực hiểu ra, đó là câu mắng chửi rất khó nghe mà những người đàn bà đánh đá chỉ nói khi đi cãi nhau với người ta, đúng là trẻ con không hiểu được.
Bạch Hoắc Hương và những người khác cũng hiểu, họ cau mày nhìn nhau.
“Người đó còn ép nàng từ chức, nàng nói với dì của ta, sống hơn ba mươi năm lần đầu tiên nàng phải chịu nỗi uất ức này, nếu không phải còn phải nuôi con thì nàng chỉ muốn cầm dao kéo người phụ nữ đó chết chung với mình.”
Mâu thuẫn như thế này khá thường thấy, chỉ có điều chuyện này có liên quan gì đến “thần nữ nhập cung” bị kéo vào trong nước?
Hơn nữa, vì sao bảy ngày mới có thể bắt một người phụ nữ, nếu tà ma thật sự cần mười bốn người, vì sao không bắt luôn một lượt?
Chẳng lẽ...
Trình Tinh Hà cũng nghĩ đến điều này:
“Hung thủ mỗi lần ra tay đều phải nghỉ ngơi bảy ngày thì mới có sức lực hành động tiếp?”
Rốt cuộc đó là gì?
Mà nụ cười trên mặt người chết là thế nào, lẽ nào khi chết bọn họ thật sự cam tâm tình nguyện sao?
Chúc trọc hừ lạnh, giống như đã biết trước mọi việc, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói, hắn chỉ lườm ta, như đang chờ xem trò hề của ta.
Tên trọc chết tiệt, ta nhất định phải giải quyết chuyện này, không cho ngươi vừa ý.
Mặt trời lặn dần, nhiệt độ giảm xuống, lạnh vô cùng, vầng trăng từ từ trèo lên giữa trời.
Chúc trọc đã lớn tuổi, hắn lạnh đến mức liên tục đập đầu gối của mình, tỏ ra rất bất mãn:
“Trời tối rồi, ngươi nghĩ ra được cách gì chưa? Cứ lề mề nữa thì lão già như ta không chịu nổi.”
Rõ ràng ngươi đòi đi theo trước, bây giờ lại lải nhải oán trách, ta bực mình, nói nếu ngươi sợ lạnh thì về trước đi.
Nhưng Chúc trọc cãi chày cãi cối:
“Thế lại không được, ta đến đây để giám sát, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều phải báo cáo cho Hội Tứ Tượng, tránh cho ngươi làm chuyện gì bôi đen hình tượng của bọn ta, khiến Hội Tứ Tượng bọn ta cũng sẽ mất mặt theo.”
Ơ hay, từng câu từng chữ của hắn không phải đổ thêm dầu vào lửa muốn đánh nhau thì là gì?
Trình Tinh Hà không chịu đựng được:
“Đã không giúp còn gây thêm phiền phức, ngươi cậy già lên mặt đấy à?”
Chúc trọc cũng nhanh mồm đốp lại:
“Các ngươi là hậu bối mà lại tỏ thái độ với tiền bối như thế này, không phải không hiểu lễ phép thì là gì? Tứ đại gia tộc, con trong giá thú của Thiên Sư phủ gì chứ, thiếu đạo đức thiếu dạy dỗ mới đúng.”
Ách Ba Lan lập tức định nhấc ghế lên đập hắn, Trình Tinh Hà không sợ chết, chỉ sợ Chúc trọc có lý do để mà thả quỷ đánh người nên đè Ách Ba Lan lại.
Ta không biểu lộ ra ngoài mặt, nhưng trong lòng thầm giật mình, chỉ trong thời gian ngắn mà tên trọc này đã biết được lai lịch của bọn ta rồi sao?
Dường như Chúc trọc có thể nhìn thấu lòng người, hắn nói một cách lạnh lùng:
“Coi như các ngươi may mắn, không biết lấy đâu ra thần khí, nhưng ta cũng không sợ ngươi, Thiên Sư phủ thì thế nào, họ Chúc ta đây tung hoàng trong giới phong thủy cả đời, ngoại trừ Mã Liên Sinh, ta cóc quan tâm ai cả!”
Ông cậu ba nhà ta?
Ta không biết nên khóc hay cười nữa, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
…
Ta quay đầu lại thì thấy một nhóm người đang chạy như điên về phía này.
Bình thường Trình Tinh Hà thích hóng hớt nhất, ngoài cửa có con gà đánh nhau cũng phải ra vỗ tay chứ nói chi là lần này còn có “đánh hội đồng”, hắn kích động đến mức không thèm kéo Ách Ba Lan nữa:
“Trời ơi nhìn quy mô này xem, Cổ Hoắc Tử của Hưng Long cung à?”
Quả nhiên, những người đó đằng đằng sát khí, ai nấy đều cầm theo vũ khí, thậm chí còn hô hào lung tung:
“Bắt được thì đừng tha cho bất cứ tên nào.”
Ách Ba Lan tò mò:
“Không đúng, sao chỉ có một nhóm, một nhóm khác đâu?”
Đúng vậy, kéo bè kéo lũ đánh nhau thì sao có thể đánh một mình.
Bọn ta đang ngẩn ngơ thì đám người đó bỗng lao về phía bọn ta, không phải, không phải bọn ta, tầm mắt của họ dán chặt lên Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương phản ứng nhanh chóng, tuy không hiểu rõ tình huống nhưng nàng lập tức đứng dậy, ta phản xạ có điều kiện đứng che cho Bạch Hoắc Hương, nhanh đỡ lấy một cây giẻ lau nhà sắp đập lên đầu ta, nghiêm mặt hỏi:
“Các ngươi làm gì thế?”
Trình Tinh Hà còn không quên trêu chọc:
“Chính khí thủy, ngươi gặp tình trạng hành hung bác sĩ à? Thiếu nợ máu và nước mắt bao giờ thế!”