Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 999 - Chương 999: Đầu Gối Nam Nhi Dát Vàng

Chương 999: Đầu Gối Nam Nhi Dát Vàng

Mà dưới nguyệt giác còn nổi mụn nước, chứng tỏ cái chết của mẹ hắn có liên quan đến nước, vô cùng hung hiểm.

Xem ra, mẹ của hắn là một trong bảy thi thể phụ nữ.

“Bọn họ đều nói mẹ của ta chết rồi, chỉ có mình ta biết, mẹ vẫn còn ở dưới nước! Lúc tối, ta nằm mơ thấy nàng đứng đây khóc, nhưng mà chân của nàng giống như bị nước quấn lấy, không ra được, ta muốn mẹ, ta nhớ mẹ lắm!”

Đứa bé nghẹt mũi, bắt đầu gào khóc:

“Người lớn đều nói mẹ ta được Thủy Thần nương nương gì đó mang đi hưởng vinh hoa phú quý, không quay lại nữa, không cho ta khóc, nhưng ta nhớ mẹ, ta muốn đi tìm nàng, nhưng mà tìm hoài không thấy, ta nghĩ mãi, chỉ có Bồ Tát mới có thể cứu mẹ ta, Bồ Tát tỷ tỷ, ngươi giúp ta đi!”

Giọng nói của đứa bé khiến nhiều người có trái tim sắt đá nghe được cũng cảm thấy chua xót, ta bỗng nhớ lại bản thân mình hồi nhỏ.

Mùng hai tháng Giêng, những đứa trẻ khác đang ở nhà bà ngoại, chỉ có ta không có chỗ để đi.

Ta từng khóc lóc, nhưng khóc cũng vô dụng, mẹ ta chưa từng một lần xuất hiện.

Đứa bé nói xong thì hình như sực nhớ ra cái gì, đột nhiên lục tìm trong ngực một lúc, lấy một nắm tiền xu ra ném xuống đất:

“Ta biết, nhờ người khác làm việc thì phải đưa tiền, đây là tiền mẹ ta cho ta nhân ngày sinh nhật, chúng là niệm tưởng cuối cùng mẹ để lại cho ta, nếu ngươi cần thì ta đưa hết cho ngươi!”

Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan im lặng, ngay cả Chúc trọc cũng nhanh chóng xoay đầu đi như thể thấy được chuyện gì xót xa.

Bạch Hoắc Hương cảm thấy khó thở, nàng đanh giọng:

“Đứng dậy!”

Mới đầu đứa bé không chịu đứng lên, Bạch Hoắc Hương nói:

“Ngươi không dậy thì sẽ không có ai giúp ngươi.”

Nghe thế, hắn vội vàng bò dậy, sợ mình đứng dậy chậm một giây nào, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Hoắc Hương với ánh mắt tràn đầy hy vọng:

“Bồ Tát tỷ tỷ, ngươi nói thật sao?”

Bạch Hoắc Hương không nói gì, nàng ngồi xuống, nhặt từng đồng xu rơi vãi dưới đất lên, đặt vào tay đứa bé, rồi nói với giọng lạnh lùng:

“Ngươi phải nhớ kỹ, đầu gối nam nhi dát vàng, đừng quỳ lạy bất cứ ai.”

Đứa bé ngẩn ra, sau đó hắn nói với giọng điệu kiên định:

“Ta biết, ta chỉ quỳ lạy Bồ Tát!”

Ta muốn cười, nhưng trong lòng chua xót, không cười nổi.

Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ quan sát thì thấy quần áo của đứa bé không biết mấy ngày rồi chưa thay mà bẩn thỉu vô cùng, còn có gỉ mắt trên mặt. Hỏi ra mới biết, sau khi mẹ chết, hắn không tin người phụ nữ mỉm cười kia là mẹ của mình, cũng không tin mẹ phấn khởi vứt bỏ hắn, thế nên một mình chạy đến nơi này, ngày ngày ngóng chờ mẹ, đến tối lại ngủ ngay trên băng ghế.

Bạch Hoắc Hương lau sạch sẽ khuôn mặt của đứa bé một cách dữ dằn, nước mắt trên mặt hắn vừa mới khô, nhưng lúc này hắn lại nhìn Bạch Hoắc Hương với vẻ lấy lòng, nở nụ cười thận trọng.

Nụ cười ấy khiến người ta cảm thấy đau lòng. Có câu tình cảm của trẻ con là thứ tình cảm sạch sẽ nhất, quả không sai.

Ta bèn ngồi xuống hỏi hắn:

“Trước khi mẹ ngươi nhảy xuống sông thì có từng kể với người chuyện gì đó đặc biệt không?”

Đôi mắt ngây thơ của đứa bé nhìn chằm chằm vào ta, nói một cách kiên định:

“Mẹ ta không tự nhảy xuống nước, nàng bị một người mặc đồ màu trắng kéo xuống.”

Người mặc đồ trắng?

Ta bèn hỏi đứa bé, diện mạo của người đó trông ra sao?

Đứa bé lắc đầu:

“Không thấy rõ, tối hôm đó mẹ ta đi ra ngoài, chỉ thấy nàng đi theo người đó, ta gọi mãi cũng không để ý đến ta. Sau đó…”

Mắt đứa bé đỏ hoe chừng như muốn khóc, nhưng hắn nắm chặt tay, không chịu rơi nước mắt.

Ta hiểu cảm giác này.

Đôi mắt của trẻ con sạch sẽ, có thể nhìn thấy tà ma, đồ trắng, phạm vi này rộng quá rồi.

“Đúng rồi…”

Nói đến đây, dường như đứa bé nhớ lại cái gì đó, vội nói:

“Người mặc đồ trắng là phụ nữ, có mái tóc dài.”

Nữ…

Trình Tinh Hà lắc đầu:

“Ngươi nói xem, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ?”

Ách Ba Lan bày ra vẻ mặt “ta đây biết hết”, nói ngay:

“Ta biết, tỷ nói, phụ nữ mới là người thích gây khó dễ cho phụ nữ nhất.”

Trình Tinh Hà vỗ đùi đứt một cái:

“Đúng thế, khác giới hút nhau, cùng giới đẩy nhau, phụ nữ cũng giống vậy.”

Bạch Hoắc Hương nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường như đang nhìn đám quỷ nghèo đang bàn luận chính sách tiền tệ.

Hai người các ngươi hiểu phụ nữ như thế sao không thấy các ngươi tìm được bạn gái?

Ta suy nghĩ, nếu thật sự có một người phụ nữ như vậy, vậy thì tại sao nàng phải kéo những người phụ nữ khác xuống nước?

Và tại sao nàng lại chọn bảy người đã chết đó?

Chắc chắn có nguyên nhân nào đó, dẫn đến việc bảy người tử vong biến thành “thần nữ nhập cung”.

Nếu có thể tìm ra nguyên nhân thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Ta hỏi đứa bé:

“Mẹ ngươi làm nghề gì, bình thường sống ở đâu?”

Đứa bé lau mũi:

“Mẹ ta nói nàng bán hàng, cứ đến tối là phải đi làm ca đêm.”

Bình Luận (0)
Comment