Bằng không tại sao lại có câu lòng dạ đàn bà như kim đáy bể, lúc muốn cười thì nàng không cho phép mình cười, đến khi nàng không muốn cười, nàng lại ép bản thân mình cười.
Bạch Hoắc Hương nhận ra ta đang nhìn nàng, ánh mắt nàng tức khắc trở nên lạnh lùng hơn:
“Nhìn phong thủy của ngươi đi, nhìn ta làm gì?”
Trình Tinh Hà kéo ta:
“Nàng lại ăn thuốc nổ rồi, cách xa nàng ra, miễn cho ngươi bị nàng đút thuốc duỗi thẳng cẳng mắt trừng trừng.”
Phải đấy, không trêu chọc nổi thì trốn thôi.
Chúc trọc vốn dĩ chướng mắt ta, bây giờ lại càng ghét thêm, chỉ có điều hình như hắn quyết định làm gì đó, không lên tiếng mà chỉ đi theo bọn ta,
Ánh mắt hắn không giấu được vẻ hung ác.
Trình Tinh Hà cũng nhận ra, hắn nói nhỏ:
“Ngươi đoán xem rốt cuộc hắn đi với chúng ta để làm gì?”
Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, ta đâu phải con giun trong bụng hắn.
Đến nơi thi thể trôi dạt lên bờ, ta quan sát xung quanh, mặt nước rộng, bọt nước vỗ đều đều ngay dưới lòng bàn chân, khung cảnh đẹp đến mức có thể làm hình nền trên thiết bị điện tử, ai có thể ngờ được có nhiều phụ nữ chết ở đây như vậy.
Quanh đó còn có rất nhiều ghế ngồi để ngắm cảnh, ta nhớ ra, trong tư liệu có viết, những người phụ nữ đều biến mất trong đêm, buổi sáng bị nước cuốn lên bờ, vậy thì hiện tại còn chưa đến giờ, có thể nghỉ ngơi một lát.
Ta còn chưa kịp nói gì thì Trình Tinh Hà đã nằm xuống một cái ghế:
“Thất Tinh, từ khi làm ăn với ngươi, ngày đêm của ta điên đảo, thức khuya sẽ khiến người ta xấu xí đấy, từ người đẹp trai nhất vũ trụ, ta biến thành người đẹp trai nhất trong giới rồi.”
Ta vừa nhìn khí ở bờ nước, vừa trả lời với thái độ hờ hững:
“Thỏa mãn đi, cuộc sống không chỉ phải lo toan lúc này mà còn phải chịu đựng lâu dài về sau.”
Bạch Hoắc Hương lườm hắn:
“Vì sao trở nên xấu xí thì phải chính ngươi ấy, ngươi nói xem, ăn nhiều thực phẩm rác rưởi thì trên mặt sẽ mọc ra cái gì?”
Trình Tinh Hà cười hì hì:
“Nụ cười.”
Bạch Hoắc Hương bị hắn chặn họng, thế nên cũng không để ý tới hắn nữa, nàng ngồi xuống ghế, bắt đầu ngẩn người.
Hiện tại không có việc gì cần đến sức lực, Ách Ba Lan vô cùng nhàm chán, hắn ngó trái ngó phải, bỗng “a” một tiếng.
Ta chuyển hướng theo tầm mắt của hắn, thấy một đứa bé đang đứng trên bậc thang ngơ ngác nhìn bọn ta.
Miệng đứa bé ấy sưng đỏ, trông rất giống Lương Triều Vỹ trong Đông Thành Tây Tựu.
Chẳng phải là đứa trẻ vừa mới ăn trái cây màu đỏ sao?
CMN, chắc chắn hắn bị dị ứng rồi!
Ta lập tức quay sang nhìn Bạch Hoắc Hương, bình thường Bạch Hoắc Hương rất ngại bọn trẻ con, nhưng vừa thấy miệng của bé trai kia là đi đến đó ngay. Đứa bé không biết nàng muốn làm gì, với kháng cự điển hình của bé trai, hắn lập tức lùi về sau.
Bạch Hoắc Hương bày ra vẻ mặt hung tợn rồi tóm lấy hắn như nhổ một cây củ cải, ngón tay thon dài, trắng nõn nhanh nhẹn bôi một lớp thuốc mỡ lên miệng cho đứa trẻ.
Thuốc của nàng đương nhiên có hiệu quả ngay tức thì, quả nhiên, chỉ một lát sau, sắc mặt của đứa bé thay đổi, hắn sờ lên miệng mình, nhìn Bạch Hoắc Hương với vẻ khó tin:
“Ngươi là...Bồ Tát?”
Bạch Hoắc Hương giật mình, rồi sẵng giọng:
“Trẻ con đừng ăn nói linh tinh, Bồ Tát thật sẽ không vui đâu.”
Đứa bé nhìn chằm chằm vào Bạch Hoắc Hương, cao giọng nói:
“Ta không tin, mẹ ta nói, chỉ có Bồ Tát mới có thể giúp đỡ mọi người, loáng cái là có thể chữa khỏi bệnh cho người ta rồi, ngươi còn xinh đẹp thế kia, ngươi chắc chắn là Bồ Tát.”
Khóe miệng của Bạch Hoắc Hương giật nhẹ, không biết nên mắng hắn hay làm gì khác, Trình Tinh Hà thấy có trò vui, đang định trêu chọc vài câu, đột nhiên đứa bé trai quỳ xuống trước mặt Bạch Hoắc Hương, ôm đùi nàng và nói:
“Bồ Tát tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng thấy người thật rồi, ta cầu xin ngươi một việc, ngươi nhất định phải đồng ý với ta!”
Lần này Bạch Hoắc Hương nổi cáu thật rồi, nàng muốn lôi thằng bé ra, nhưng đứa trẻ ôm chặt lấy đùi Bạch Hoắc Hương không buông tay:
“Ngươi không đồng ý thì ta quỳ cả đời cũng không dậy!”
Kim châm cứu trong tay Bạch Hoắc Hương suýt bắn ra ngoài theo phản xạ có điều kiện, nhưng mà nàng không lưu loát mạnh mẽ như lúc thường, chiếc kim không đâm lên người đứa bé được.
Chúc trọc nở nụ cười gằn chế nhạo, như đang nhìn màn xiếc khỉ.
Khi thấy khí trên mặt đứa bé, ta ngớ ra, có lẽ ta đoán được đại khái hắn hy vọng Bạch Hoắc Hương làm gì.
Trình Tinh Hà nói ngay:
“Này, nhóc con, có chuyện gì thì ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc ngươi cầu xin Bồ Tát sống này làm gì?”
Bạch Hoắc Hương quay đầu lườm Trình Tinh Hà, đứa bé kia như sực tỉnh mộng, lớn tiếng nói:
“Ta muốn tìm mẹ ta!”
Bạch Hoắc Hương cau mày:
“Mẹ của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Đứa bé nhìn xuống dưới đất, nói to:
“Mẹ ta rơi xuống nước, không lên được!”
Nguyệt giác của hắn lõm xuống, trên mặt còn có một luồng khí màu xám trắng, gọi là “để tang trên đỉnh”, tức là mẹ mới chết không lâu.